|
Post by Can Tho on Jun 22, 2011 10:38:41 GMT 9
Khám phá món bánh 'nhũ hoa' của Nhật Bản Hai chiếc bánh căng tròn, mịn màng được bọc trong những hộp bánh đặc biệt khiến người ta không thể không liên tưởng tới đôi gò bồng đảo của thiếu nữ.Nhật Bản vốn nổi tiếng với những sáng chế có một không hai, thậm chí chẳng giống ai, nhưng không ai có thể phủ nhận sự thông minh và tư duy đỉnh cao của người Nhật. Họ không những sáng tạo ra những thiết bị máy móc chất lượng cao, mà ngay cả những vật dụng nhỏ cũng bền đẹp, thậm chí là đến cả thực phẩm cũng có những sáng chế không thể không thu hút sự chú ý. Bánh “nhũ hoa” trong những hình ảnh dưới đây chính là một trong những minh chứng cho khả năng sáng tạo kích cầu tiêu dùng của người Nhật Bản. Thay vì những chiếc bánh với bìa hộp thông thường, nhà sản xuất đã đánh trúng tâm lý háo hức, hiếu kỳ và thích của độc của người tiêu dùng, khi cho ra đời món bánh độc đáo khiến nam giới thì mê mẩn, còn nữ giới thì tò mò này. Trông bề ngoài, một hộp bánh nhũ hoa không khác gì những hộp bánh thông thường, nhưng chỉ cần mở nó ra, bạn sẽ đi hết từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bạn sẽ bắt gặp hình ảnh những mỹ nữ hoạt hình làm nền cho hai chiếc bánh “nhũ hoa” nổi bật. Chưa cần biết mùi vị của bánh ra sao, chỉ xét về mặt mỹ quan, món bánh độc đáo này cũng đủ thu hút sự chú ý của khách hàng. Để tăng thêm phần phong phú và hấp dẫn, nhà sản xuất đã sáng tạo ra những chiếc hộp bánh phong phú về thể loại với đa dạng hình ảnh các thiếu nữ. Không những vậy, phần chú thích bằng chữ in trên hộp bánh cũng góp phần không nhỏ cho sự “thú vị” mà loại bánh này mang lại. Tuy nhiều người cho rằng sáng chế này có thể ảnh hưởng đến những khách hàng trẻ em, nhưng trên thực tế, cũng có nhiều ý kiến cho rằng đây chỉ là một món bánh bình thường, chẳng qua là bao bì và cách thể hiện đã được cách tân. Hiện nay, sức tiêu thụ của món bánh này tại thị trường Nhật Bản khá tốt. Nhà sản xuất hứa hẹn sẽ còn mang tới những sáng chế thú vị hơn nữa trong thời gian tới. Một số hình ảnh về món bánh "nhũ hoa":
|
|
|
Post by Can Tho on Jun 22, 2011 10:46:58 GMT 9
10 nơi ở kỳ lạ nhất thế giớiBảng thông báo, nhà "đi bộ" hay nhà "chổng ngược" là những nơi ở kỳ lạ nhất thế giới mà chủ nhà không dễ gì sống một cách thoải mái.1. Ngôi nhà 'đi bộ' Ngôi nhà đi bộ (Walking House) là một cỗ máy thực sự, cho phép người sống trong đó có thể di chuyển chậm đến nhiều nơi khác nhau mà không bị tác động của môi trường bên ngoài. Nó sử dụng năng lượng từ các tấm pin mặt trời và sức gió. Ngoài ra, ngôi nhà này còn có hệ thống thu thập nước mưa và một hệ thống đun nước nóng bằng năng lượng mặt trời. Nó được xây dựng bởi nhóm N55 tại Copenhagen, Đan Mạch, với sự hợp tác của các kỹ sư ở MIT tại Massachusetts, Mỹ. 2. Sống dưới cỏ Mới nhìn qua, nơi này dường như không phải là chỗ có thể trú ngụ được, khi nó được đặt ở một vách đá tại Loredo, ven biển phía Bắc Tây Ban Nha. Ngôi nhà không được che mưa che gió và có điều kiện sống khó khăn. Đây là một dự án được nhóm kỹ sư Nolaster thực hiện và những người chủ cho rằng nó là ngôi nhà thân thiện với môi trường. 3. Tháp nước Chiếc tháp có chiều cao 25m và là bản sao được dựng lại của một tháp nước nổi tiếng. Ngôi nhà này được thiết kế đầy đủ nội thất bên trong và có hướng nhìn 360 độ ra Thái Bình Dương, Vịnh Huntington và Sông San Gabriel ở California, Mỹ. 4. Nhà 'cầu' Kiến trúc sư Max Pritchard thiết kế một cây cầu, đồng thời là ngôi nhà bắc qua một con suối, được bao bọc xung quanh bởi khung cảnh rừng núi. Ngôi nhà độc đáo có những bức tường làm bằng kính trong suốt ở Adelaide, Australia và có giá trị 175.000 USD. Mặc dù ngôi nhà có diện tích chật hẹp, nhưng khung cảnh ngoài trời mang lại cảm giác thư thái cho người ở. 5. Máy bay Đây không phải là nhà riêng, mà là một căn phòng cho thuê của khách sạn Costa Verde tại Quepos, Costa Rica. Ngôi nhà này được thiết kế với hai phòng ngủ từ thân của chiếc máy bay Boeing 727. 6. Nhà thờ Nhà thờ được xây dựng theo phong cách Gô-tích tuyệt đẹp này là một trong những ngôi nhà đặc biệt nhất của một gia đình ở San Francisco, Mỹ. Nó được xây dựng năm 1909 nhưng đang gặp khó khăn thời gian gần đây, khi không có đủ tài chính cần thiết để tu sửa. Nhà thờ này được doanh nhân Siamak Akhavan mua lại với giá 2,25 triệu USD và đầu tư thêm 3 triệu USD để biến nó thành nhà ở với phòng ngủ, nhà tắm... Hiện nó có giá 7,5 triệu USD trên thị trường. 7. Đỉnh núi cao 2.575 mét Kể từ năm 1983, ngôi nhà Rifugio Nuvolau trở thành nơi dừng chân cho những người chinh phục ngọn núi Dolomite ở Italy. Ngôi nhà nằm ở độ cao 2.575 mét và cung cấp giường, thức ăn cho người ghé thăm. 8. Thuyền Căn nhà trên thuyền nằm ở đảo Nam Bass, bang Ohio (Mỹ). Nó là phần còn lại của con thuyền chở hàng The Benson Ford. Sau khi hoạt động 50 năm trên Ngũ đại hồ (Great Lakes), con thuyền này bị thải đi vào năm 1986 và được Frank J Sullivan mua lại rồi biến nó thành nơi ở cho gia đình mình. Con thuyền sau đó được chuyển thành một ngôi nhà với đầy đủ phòng khách, phòng trưng bày, nhà bếp. 9. Nhà chổng ngược Hai nhà thiết kế Klaudiusz Golos và Sebastion Mikuciuk tạo ra ngôi nhà chổng ngược này để tham gia một triển lãm ở Trassenheide, Đức. Đây rõ ràng là ngôi nhà không ở được nhưng vẫn rất sáng tạo và độc đáo. 10. Bảng thông báo Đây có thể là cách tận dụng bảng thông báo hiệu quả nhất, kể cả khi chúng được đặt trên đường phố hay trên biển. Chỉ cần diện tích không quá rộng, nó cũng vừa đủ cho một người có thể ngủ trong đó. BÌNH AN
|
|
|
Post by Can Tho on Jun 22, 2011 10:52:33 GMT 9
Những luật lệ lạ đời nhất thế giớiBrunei, Indonesia, Malaysia cấm mang sầu riêng đến nơi công cộng vì mùi của loại trái cây này, còn người dân Singapore bị cấm nhai kẹo cao su từ năm 1992 để giữ cho đường sá sạch đẹp. Singapore: Để giữ cho đường phố luôn sạch sẽ, các quan chức Singapore đã cấm người dân ăn kẹo cao su từ năm 1992. Eraclea, Italy: Rất nhiều khách du lịch muốn đến Eraclea để tránh xa cảnh đông đúc ở một số điểm du lịch gần Venice. Tuy nhiên, du khách đến đây bị cấm xây dựng tượng đài bằng cát. Amsterdam, Hà Lan: Người dân ở đây bị cấm hút thuốc lá ở các nơi công cộng, chẳng hạn như quán cafe. Tuy nhiên, hút cần sa ở nơi đây lại không phạm luật. Florida, Mỹ: Phụ nữ chưa kết hôn ở bang Florida nếu nhảy dù từ máy bay vào các ngày chủ nhật sẽ bị bỏ tù. Thụy Sĩ: Xả nước trong toilet ở Thụy Sĩ sau 10 giờ đêm là phạm luật ở đây. Eboli, Italy: Các đôi tình nhân ở Eboli nếu bị bắt gặp hôn nhau trên các phương tiện giao thông đang di chuyển sẽ bị phạt 500 bảng Anh. Capri, Italy: Người đi dép xỏ ngón gây tiếng ồn sẽ bị bắt giữ. Alabama, Mỹ: Bịt mắt khi đang lái xe là phạm luật ở bang Alabama (Mỹ). Dubai, Các Tiểu vương quốc Ả-rập Thống nhất: Những khu nghỉ mát sang trọng và những bãi biển ở Dubai là địa điểm lý tưởng để nghỉ ngơi, thư giãn. Tuy nhiên, hôn nhau ở những nơi công cộng như thế là phạm luật. Đông Nam Á: Các nước như Brunei, Indonesia, Malaysia cấm mang sầu riêng đến nơi công cộng. ĐỖ QUYÊN
|
|
|
Post by nguyendonganh on Jun 27, 2013 9:35:13 GMT 9
Món độc nhất trên đời: Ăn của quý của chính mình
Hoài Mỹ/Viễn Đông
Tường thuật về những “sự cố” vợ hay bồ nhí cắt “của quý” của chồng hoặc của tình nhân mà định phớt lờ một “sự thật phũ phàng” khác thì quả thật không những thiếu sót lớn mà còn có tội với trời đất và cả với những độc giả thân mến vẫn “lai rai chuyện đời” với mình. Đó là vụ những người tự cắt “của quý” của mình, nhưng “độc” hơn cả là trường hợp tự cắt rồi chiên, nướng “của quý” để ăn, để xơi, để nhắm, để nhậu, tóm lại để thưởng thức món thực phẩm “độc nhất vô nhị” này, đúng theo tiêu chuẩn mà tổ tiên đã truyền lại, “Ta về, ta đớp của ta - dù to, dù ngắn, vẫn là của ta.” Trên đây tôi vừa nói, đó là một “sự thật phũ phàng.” Đã là “sự thật” thì biến cố đương nhiên là có xảy ra rồi; hơn nữa còn được báo chí đăng tải, các trang mạng điện tử phổ biến rộng rãi cho toàn dân thế giới được biết. Thành ra, sau khi đọc bài này, độc giả dứt khoát không thể vẫn mang tâm trạng “bán tín bán nghi,” nhưng còn muốn áp dụng hay không, việc đó tùy thuộc tự do cá nhân, người viết miễn có ý kiến. Còn từ ngữ “phũ phàng” là có ý nói ác nghiệt, như trong truyện Kiều của Nguyễn Du có câu, “Phũ phàng chi bấy hóa công? Ngày xuân mòn mỏi má hồng phôi pha.” Thế nhưng, ở đây chẳng “ăn nhậu” gì đến việc thời gian trôi khiến nhan sắc của thiếu nữ ngày một bị xuống dốc không phanh. Câu chuyện ở đây là “của quý,” tức là chỉ liên hệ tới phái nam mà thôi. Muôn đời nó vẫn được mệnh danh là “của quý,” trong khi “của” nữ giới sức mấy được gọi là “quý” mà là “kín,” thấy, à quên, nghe mà... ghê. Phải, không “phũ phàng” sao được khi một người đàn ông chỉ duy nhất trong đời có một “của quý” mà phải đoạn tuyệt với nó, bởi nguyên nhân “ngoại tại” (do kẻ khác cắt) hay “nội tại” (tự cắt) thì dù biện luận thế nào đi nữa cũng phải nhìn nhận là số phận của đương sự hẩm hiu, nghĩa là thua kém. Ấy là phân giải theo lối khách quan hoặc cảm nhận dựa vào gốc chủ quan, chứ trong thực tế, những kẻ tình nguyện cắt, hơn nữa kẻ tự cắt rồi xơi, biết đâu trong thâm tâm họ lại “quá đã” hoặc giả, họ chịu mất cái này nhằm để đạt được những thứ khác. Ở đời, nếu cứ một mực vâng theo Khổng Tử, “Quân tử nhất ngôn,” lắm lúc lại là “quân tử dại,” trong khi ngược lại, “tiểu nhân nói đi nói lại, tiểu nhân... khôn.” Thì thôi, nếu đã biết sự đời ra sao, cứ kể lại y boong vậy; phần diễn giải thuộc về người nghe, người đọc; phần đính chính quan trọng là của chủ nhân, bởi dù sao, “chuẩn” không bằng “chỉnh.”
Tình nguyện cắt Thiến, hoạn ngày xưa: Mạn phép trình bày một cách tổng quát: Những người nam bị “khiếm khuyết” bộ phận sinh dục hay gọi bằng tên cúng cơm là “của quý” mà được tuyển dụng làm việc trong cung vua chúa, thì được gắn chức “hoạn quan” hay mang nhiều tước hiệu khác như: Thái giám, công công, tử nhân, thường thị, yêm hoạn, nội thân, v.v... Tình trạng “khiếm khuyết” nói trên do nhiều nguyên nhân khác nhau, chẳng hạn bẩm sinh đã bị “trời bắt làm nửa nam, nửa nữ,” nghĩa là trai không dứt khoát ra trai mà gái cũng chẳng hẳn thành gái, nhưng “cái ấy” (không thể nào được gọi là “bộ phận sinh dục” vì bất khả thực thi chức năng cao quí “sinh” và “dục”) nó dở dở ương ương, nhìn thấy không thương nổi. Nhưng “khiếm khuyết,” tức là thiếu thốn bởi tự ý, bởi tình nguyện hủy đi “của quý” mà trời đã bố thí cho, cha mẹ cấu tạo thành. Bằng cách nào? Nghe mà “nổi da gà”! Này nhé, theo cuốn “Nam tinh thái giám khốc hình,” 4 phương pháp sau đây vốn được thông dụng để thiến con giai: 1) Cắt bỏ toàn bộ, từ ngọn xuống tận gốc, 2) Chỉ cắt bỏ dịch hoàn, 3) Đè cho vỡ nát dịch hoàn, và 4) Cắt bỏ ống dẫn tinh. Sách “Mạt đại thái giám bí văn” còn tiết lộ một phương pháp thiến “rợn tóc gáy” nữa là “thằng hệ pháp,” tức là cột chặt dịch hoàn của đứa trẻ để thực khí lâu dần teo lại rồi chết đi - hoặc cho đứa trẻ uống một thứ thuốc tê, tức ma túy dược, rồi ngày ngày dùng kim chích “mệt không nghỉ” vào dịch hoàn đứa trẻ khiến cho sinh thực khí không còn hiệu năng nữa. Dễ sợ! Trong lịch sử Trung Quốc, hoạn quan bắt đầu có từ thời Tây Chu (440-249 TCN), còn Việt Nam mãi thời nhà Lý (1010-1225) mới “khai trương” được một vị hoạn quan nổi danh nhất là Việt Quốc Công Lý Thường Kiệt, vị anh hùng có công “phá Tống bình Chiêm.” Hoạn quan tiếng tăm thứ hai trong lịch sử là Việt Quận Công Hoàng Ngũ Phúc thời vua Lê Hiển Tông (1740-1786), người đã cùng Phạm Đình Trọng dẹp yên hai cuộc nội loạn và góp công vào việc chấm dứt giai đoạn Nam - Bắc phân tranh vốn đã kéo dài hơn 200 năm. Và hoạn quan lừng danh thứ ba là Tả Quân Lê Văn Duyệt, vị khai quốc công thần triều Nguyễn mà nay mộ của ông tại Bà Chiểu, Gia Định, gọi là Lăng Ông, vẫn được dân chúng hương đèn chiêm bái. Tuy nhiên giữa 3 hoạn quan tài ba xuất chúng ấy có sự khác biệt tí chút: Trong khi Lý Thường Kiệt và Hoàng Ngũ Phúc thì tự cắt, tình nguyện thiến còn Lê Văn Duyệt thì ngay từ lúc chào đời đã mang thân phận “ái nam ái nữ” rồi... Muốn được tuyển mộ vào “lực lượng” hoạn quan, thanh/thiếu niên phải điền mẫu đơn “Tự nguyện yêm cát thư” (đơn tình nguyện xin cắt bỏ.... “của quý”). Nghi thức “cắt” hay “hoạn” chỉ diễn ra sau khi “thỉnh nguyện thư” được phê chuẩn, thủ tục khám dương vật (nghiệm bảo) hoàn tất. Cái “tàn dư” ấy không phải được “tẩm bột chiên bơ” hoặc quẳng xuống sông cho cá xơi hay xay phí phạm trong máy nghiền rác... như trong một số trường hợp lếu láo ở thời hiện đại này, nhưng được tẩm vôi bột để “bảo toàn lực lượng” cho khỏi hư thối và “bảo trọng ngoại hình” cho còn nhìn đẹp mắt mỗi lần trình thượng quan chiêm ngưỡng của quý, sau đó được gói kỹ lại bằng nhung lụa, rồi được trịnh trọng “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa” mà đặt vào trong một cái hộp sơn son thếp vàng; chiếc hộp này hoặc để gác trên xà nhà hoặc vào một ngày lành tháng tốt mà được rước vào từ đường để thân nhân... cúng bái, bởi đó là “bảo cụ,” tức báu vật. Tại nhiều quốc gia khác trên thế giới, thái giám không chỉ là chức vụ canh giữ tì thiếp của vua chúa và phú gia mà việc “tự cắt, tình nguyện thiến” đã trở thành tập tục trong xã hội hay tôn giáo. Dưới thời đế quốc La Mã, chỉ những thanh niên khỏe mạnh, “vai u thịt bắp” mới được tuyển chọn để đem đi thiến làm hoạn quan. Vua Nero có hoạn quan Sporus làm trung thần. Đại Đế Alexander rất sùng ái hoạn thần Bagoas. Bên Ấn Độ ngày xưa có nghề “thiến rong” giống nghề thiến chó, hoạn heo ở Việt Nam mình. Chuyên gia thiến rong ngày ngày vác đồ nghề đi kiếm ắn từ vùng này sang miền khác. Phương pháp hành nghề của họ rất giản dị, vừa nhanh lại vừa nhẹ: Buộc chặt “bộ phận” bằng một mảnh băng rồi dùng con dao thật sắc cắt xoẹt đi. Chỉ trong nháy mắt! Ở Ai Cập, nô lệ bị hoạn là “chuyện nhỏ” nhưng không phải để phong họ làm quan thái giám mà chỉ để trở thành “vô cảm” nhằm phục vụ một cách “vô tội vạ” cho các phu nhân của các đại gia hoặc trong các nhà giầu có. Đó là chưa kể thiến, hoạn là hình phạt tội hiếp dâm hay đa dâm hoặc ngoại tình, như ở Ba Tư, Ai Cập, vương quốc Assyria và tại một số quốc gia ở Âu Châu vào thời Trung Cổ. Lại cũng thêm là thời xa xưa, để được nhìn nhận là “hesychasti,” nghĩa là “những kẻ trong sạch mãi mãi,” nhiều giáo sĩ sau khi ca bản “cắt hay là không cắt; cắt nó đi cho rồi,” đoạn tự thiến để không bị đi lạc vào... “lâu đài tình ái.” Tại Nga, vào thế kỷ 18, Saliwanow lập ra giáo phái mang danh hiệu Skoptzy hay “White Dove” (Bồ Câu Trắng) hành đạo bằng cách khuyến khích nam tín đồ thì cắt bỏ “của quý,” nữ thì tiêu diệt tử cung, xẻo mòng đóc, xén nhũ hoa; họ coi đó là một hành vi tận hiến Thượng Đế. Những thiện nam tín nữ anh dũng đạt tới các mục tiêu ấy thì xứng đáng được đeo nhãn hiệu “người mang ấn tín của Vương Triều” (”Bearer of The Imperial Seal). Bây giờ, xin tạm biệt quá khứ để trở về hiện tại như sau: Kiểu tự thiến ngày nay: Thời buổi này, nam giới bị mất giá đến độ “ba đồng một mớ đàn ông; mua về đem thả vào lồng, cho kiến nó tha,” thành thử những vụ tự cắt “của quý” chắc không hiếm nhưng “nổi đình nổi đám” nhất chỉ có vụ ông H.M.T. mà tuổi đời của ông cũng đã nằm ở con số “bốn bó lẻ bốn” ở Saigon. Ông T. đã “tự xử” nhằm mục đích phản đối mụ vợ đã không để ông thi hành thiên chức làm chồng sau khi ông đã “lai rai ba sợi” và ông “hồi gia” với chất men lâng lâng trong huyết quản và dương khí dâng lên như sóng thần ở “vùng bốn chiến thuật.” Vậy mà vợ ông nỡ lòng nào nhẫn tâm từ chối “đáp lời sông núi.” Ông H.M.T. cảm thấy tủi thân thì ít, giận vợ thì “thường thường bậc trung” nhưng phẫn nộ cao độ khi nhận ra một “sự thật phũ phàng,” ấy là “của quý” của ông vừa bị mất giá thê thảm trong khi giá ở “thị trường ôm” thì lại lên như diều gặp gió, nay “nó” chẳng còn “quý” chút nào, nếu vì lịch sự không muốn nói là “vô dụng” đối với ông đồng thời hết “tác dụng” đối vợ ông. Vậy thì câu hát, “Cắt hay là không cắt” - đã có ngay câu trả lời, “Cắt nó đi cho rồi!.” Bởi thế sáng sớm ngày 19 tháng 9 năm 2012, khi vợ ông còn say giấc điệp, ông H.M.T. đã “từng bước từng bước thầm” xuống bếp, lấy từ trong ngăn tủ đựng dụng cụ dao thớt, một cái kéo thật vĩ đại, thứ mà vợ ông vẫn dùng để cắt cánh gà, chân vịt. Đoạn, ông từ từ thoát y, tức là ông chỉ cần hạ cái sà loỏng xuống còn thì ông đã cởi trần sẵn rồi. Ông ngồi xuống, dạng hai chân ra, nhìn “nó” lần cuối cùng. Ông lắc đầu, “Đúng là thứ dung nhan mùa thu chết!.”.. Ông đưa kéo vào trận địa. Xoẹt! Trong khi bàn tay trái của ông vẫn cần “tàn dư,” máu được “giải phóng” chẩy lai láng như máy nước bị hư khóa. Ông H.M.T. liền ngã vật xuống, không còn biết sự đời là cái gì nữa nhưng ngược lại, ông chợt như đã thấy ... cõi âm. (hm)
Còn tiếp! Chuyện người tự cắt của quý và chuyện người ăn của quý
Hoài Mỹ/Viễn Đông
Trong câu chuyện tuần trước, tôi chỉ nói he hé rằng đã có kẻ xẻo “của quý” của chính mình rồi tẩm bột chiên bơ để “lai rai ba sợi” với ly rượu whisky. Tôi chỉ không tiết lộ một điều, đáng tiếc là món “độc” này cộng với chất men đã không mang lại tác động “cường dương” cổ điển, bởi không còn “đất dụng võ.” Chắc hẳn nhiều độc giả thân mến đã nghi ngờ thiện ý của tôi, cho rằng tôi chỉ phịa cho nhộn cửa rộn nhà, may ra cũng mua vui được vài giây phù du. Vâng, thưa quí vị, “thấy vậy mà không phải vậy,” nghĩa là “sự cố” tôi kể vẫn muôn đời có thật, còn vui hay không thì tùy tâm mỗi người, nhất là trước hoàn cảnh một đấng mày râu thứ thiệt mà phải liều mình chịu “mất cả vốn lẫn lời,” “cả chì lẫn chài,” tóm lại là tiêu tùng trọn vẹn sự nghiệp nam giới. Mạn phép được trình bày cách khác: Từ thuở có trí khôn thật sự - đâu như hồi đó tôi vừa lên đúng 50 thì phải, lứa tuổi mà Đức Khổng Phu Tử gọi là “tri thiên mệnh” - tôi quyết tâm sống theo chính sách và đường lối của triết gia Anacharis, xứ Scythia, thế kỷ VI trước Công Nguyên: “Hãy chơi đùa để có thể trở nên nghiêm túc.” Thành thử cách thức tôi bầy tỏ, khi thì “nghe ra ngậm đắng nuốt cay,” lúc lại chẳng khác “thối tai, hôi nách rình rình,” thỉnh thoảng như thể “nước dưới sông khi mặn khi lạt; mây trên trời cụm bạc cụm xanh” hoặc ví như câu thơ tả về thế thái nhân tình của Nguyễn Công Trứ: “Lạt như nước ốc, bạc nhu vôi.” Thế nhưng nội dung câu chuyện, tôi bảo đảm là “nghiêm túc,” bởi là sự thật.
Chuyện người tự cắt của quý Nhưng trước khi vào hẳn đề tài, xin cho tôi được kể cho hết câu chuyện còn đang dở dang, về ông H.M.T. ở Saigon, ngày 19-09-2012, đã tự thiến nhưng không phải để trở thành “vô sản” (tạm dịch nôm na là “không đẻ”) mà nhằm nêu cao một chính nghĩa. Đúng vậy, sở dĩ người đàn ông 44 xuân xanh này tự cắt “của quý” của chính ông ta là bởi “nó” vừa bị vợ của ông cho... nghỉ việc. Ông tức, tức lắm. Nguyên nhân là ông đang ở tuổi sung sức, thành ra “thằng con” của ông cũng rất ngon lành, đúng y boong danh ngôn: “Hổ phụ sanh hổ tử.” Hơn nữa, ông vừa đi đánh chén với các “chiến hữu” về; rượu thuốc ngâm rắn hổ mang cùng với ngầu pín của chúa sơn lâm vẫn còn phừng phực ngọn lửa của “mùa xuân Ả Rập” nên càng hết mực “phù hộ độ trì” cho “cha-con” ông. Vậy mà vợ ông lại nhẫn tâm từ chối việc “yểm trợ kháng chiến.” Phần để dằn mặt vợ, phần nhằm đánh đòn tâm lý, ông H.H.T. đã lấy cái kéo mà thường ngày vợ ông vẫn dùng để cắt cánh vịt, chân gà... từ trong tủ đựng dụng cụ nhà bếp. Ông tháo chiếc quần sà-loỏng ra khỏi hạ thể để hạ bộ của ông được nhìn thấy hạ giới lần chót. Ông và “thằng con” vì thế liền trở thành các nhân vật cổ tích “con không khố, bố cởi truồng.” Rồi với một thái độ khoan thai nhưng dứt khoát, ông từ từ hạ bàn tọa xuống sàn bếp. Ông hơi thốn người lại chút đỉnh bởi cặp mông ít thịt nhiều xương của ông vừa bị lạnh bất ngờ khi chạm mặt gạch. Với thế võ giạng háng, ông ngồi xoạc rộng hai cẳng ra; một cẳng chỉ hướng Nam, một chỉ hướng Đông như thể đôi kim la bàn vậy. Riêng cá nhân tôi, nhìn kiểu ngồi miêu tả trên đây của H.M.T. tôi thấy có ấn tượng... quen quen. Thì ra đây là thế thiền tọa của các Samurai, tức chiến sĩ chuyên nghiệp thuộc đẳng cấp quí tộc ở Nhật Bản thời phong kiến khi họ thực thi nghi thức mổ bụng - gọi là seppuku hay sarakiri - nhằm mục đích bảo vệ danh dự (bushido) của bản thân hay của môn phái hoặc của quê hương. Sau khi tắm rửa sạch sẽ châu thân, Samurai mặc bộ võ phục đẹp nhất, chọn lưỡi đoản kiếm sáng loáng và sắc bén nhất rồi ung dung tiến vào căn phòng chính của ngôi nhà, nơi bày bàn thờ tổ tiên. Cũng tại đây đã có sẵn những chiếc gối bự đặt trên chiếu ở sàn nhà. Võ sĩ thả người xuống một cách chậm rãi, trước ở thế nửa quì nửa ngồi, tức là đặt bàn tọa trên bắp chuối (bắp chân) rồi sau khi phanh võ phục cho hở ngực, phơi bụng ra thì từ từ chuyển sang thế ngồi “giạng chân đạp đất trời.” Mặt Samurai vẫn thản nhiên tự tại nếu không muốn nói là lạnh như tiền; miệng hát nho nhỏ những câu cổ nhạc truyền thống ca ngợi thần Nippon hay Nihon (Thái Dương thần nữ), ca ngợi ngọn Fuji, biểu tượng những nét hùng vĩ của đất nước. Trong một vài trường hợp, có Samurai nhâm nhi chén rượu Sake, thứ “nước mắt quê hương” nhưng tuyệt đối không ai ăn Sushi trong nghi thức “mổ bụng” dù Sushi muôn đời vẫn là món quốc hồn quốc túy của người Nhật. Đoạn, võ sĩ giơ thanh đoản kiếm lên sát mặt như để đọc thần chú hay nhắc lại lời thề võ sĩ đạo... trước khi quay mũi đoản kiếm vào chính điểm, nơi ngả rẽ đôi của bộ xương ngực, chóp đỉnh của bụng. Bằng cả hai bàn tay gân guốc như thép nguội, Samurai ấn mũi kiếm vào thân thể, trước nhẹ sau mạnh dần. Phập! Mũi kiếm đã ngập sâu trong bụng rồi di chuyển xuống hướng rốn nhưng không đi một mạch thẳng đường mà xoáy tròn nhiều vòng cho bụng mỡ “thênh thang rộng lối.” Ruột, gan thi đua “vô tư” mà trào ra, xổ một đống giữa đôi chân xoạc rộng của võ sĩ. Máu tuôn lênh láng. Samurai gập đôi người xuống. Có võ sĩ chết trong cái thế đẹp kiêu hùng như thế; có người thì ngã xuống mới tắt thở, nhưng bế mạc cuộc đời kiểu nào thì hai tay Samurai vẫn nắm chặt cho thanh đoản kiếm phải “tử thủ” trong bụng. Tuy vậy, với H.M.T. ở Việt Nam ngày nay, dù đương sự có thế ngồi khi cắt “của quý” có gợi nhớ hình ảnh cổ tích của Samurai, thì chắc chắn ông ta cũng không hay biết gì về võ sĩ đạo trong lịch sử Nhật Bản. Ông ngồi xoặc cẳng chỉ để... nguyền rủa dĩ vãng. Bởi cách đó 22 năm, mỗi buổi chiều dường như đã biết trước là H.M.T. thể nào cũng từ ruộng về cũng đi ngang nhà mình, “nàng,” tức là bà xã đương vị của ông, vẫn ngồi kiểu “xoạc cẳng đo thử đất vắn dài,” bất chấp lời mẹ đã cảnh cáo nhiều lần làm thân con gái thì phải biết “ăn trông nồi, ngồi trông hướng,” khiến ông như các bậc quân tử bỗng trông thấy “thiếu nữ ngủ ngày” trong thơ Hồ Xuân Hương: “Đi thì cũng dở, ở không xong”; chỉ khác họ thì lợi dụng “yếm đào trễ xuống dưới nương long” để chiêm ngưỡng “đôi gò Bồng Đảo sương còn ngậm”; còn ông đối đầu với... “một lỗ sâu sâu mấy cũng vừa” mà thuở thanh niên con nhà lành, ông không biết gọi là gì, chỉ ý thức rằng “chúa dấu vua yêu một cái này.” Thế thôi! Phải, thế thôi mà ông cũng đã chết cửa tứ. Ông đòi bố mẹ mượn người mai mối sang hỏi nàng làm vợ càng nhanh càng tốt. Mọi việc đều diễn tiến tốt đẹp mà ngôn ngữ nhà quê của ông mô tả là “dzô cái ọt.” Sau khi đã “rước nàng về dinh,” được như ý, vợ chồng đêm nào cũng “đánh cờ người” bằng “quân thiếp trắng với quân chàng đen.” Giường dù loại nào cũng hôm trước hôm sau lại “bốn chân gẫy ba, còn một.” Đang thuận buồm xuôi gió như vậy, đang trong tình trạng “thuận vợ, thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn” như rứa, mà bỗng ngày 18-09-2012, vợ ông lại giở chứng, từ chối chính nghĩa mà không cho ông “gần,” không để ông “đụng.” Phải, như trên đã nói, ông H.M.T. tức lắm, giận sôi gan, nhưng rồi ông nghĩ: “Vỏ quít dầy, đã có móng tay nhọn.” Ông T. phản công bằng cú “đá giò lái.” Đã chê “của quý” của ông thì ông xẻo vứt đi. Đơn giản vậy thôi, thế nhưng khi ông dùng kéo cắt, những tưởng sự đau cùng lắm cũng chỉ “thường thường bậc trung,” trên mức đứt ngón tay một chút chứ mấy, nào ngờ “đau một giây, chết một giờ,” chẳng khác gì “đau hơn hoạn,” “đau như xẻ ruột.” Và ông đã ngã vật xuống sàn bếp, chẳng còn biết trời trăng mây nước gì nữa... Khi mở mắt, ông H.M.T. từ từ nhận ra là mình đang nằm trong nhà thương mà “vùng bốn chiến thuật” của ông đã bị “bao vây” bằng hằng hằng lớp lớp băng trắng. Một bác sĩ đứng cạnh đấy phát biểu: “Từ xưa đến giờ, bệnh viện Nhân Dân Saigon này chỉ toàn chữa trị những ca đàn ông bị các bà cắt vì ghen tuông, bởi 'không được ăn thì đạp đổ'. Đây là lần đầu tiên trong lịch sử, bệnh viện nhận được trường hợp hoàn toàn tréo cẳng ngỗng: Chồng tự cắt của quý của mình. Vì cớ gì vậy?” Ông H.M.T. cố gắng vén môi mỉm cười, nhưng thật sự ông mếu, phần vì hãy còn đau khủng khiếp, phần vì xấu hổ, không lý “thành khẩn khai báo” rằng ông “giận” vì vợ không cho “gần.” Ông có ý trả thù bằng cách cắt cái mà sau khi vợ chê, ông không còn gọi là “của quý” nữa, mà là “khúc ruột thừa.” Bác sĩ cho biết là rất may vợ ông đã không dại dột quẳng ra đường cho chó tha, mèo nhấm nhưng đã mang miếng “tàn dư” ấy theo nên bệnh viện đã thực hiện được cuộc “ráp nối phi thuyền” cho “châu về hiệp phố.” Vẫn theo lời bác sĩ: “Tuy vậy, những ca khâu vá thành công đấy, nhưng khả năng tình dục chỉ còn đạt tối đa 80 phần trăm mà thôi.” Chẳng hiểu có phải vì “ý hợp tâm đầu” hay không mà cả vợ lẫn chồng H.M.T cùng buột miệng: “Có còn hơn không!”
Chuyện người ăn của quý của mình Tờ Ananova chạy hàng “tít” ngay trên trang nhất của số báo phát hành ngày 17-04-2013: “Làm món ăn bằng chính dương vật của mình.” May quá, “sự cố” xảy ra ở Mã Lai (Malaysia) chứ không phải tại quê nhà Việt Nam. Nhật báo Ananova viết: “Một người đàn ông Mã Lai 34 tuổi, cự ngụ ở thành phố Sitiawan, cách xa thủ đô Kuala Lumour 300 cây số, đã tự cắt 'của quý' của chính mình, sau đó chiên lên rồi ăn.” Như trên đã viết, sau khi bật mí chút đỉnh, tôi suy đoán một số độc giả thể nào cũng cho là “tác giả bài này” theo “tật bẩm sinh” có ý đùa dai đây mà, trên đời làm gì có sự lạ lùng “người xơi của của quý của chính mình.” Nói, người này ăn “của quý” của kẻ khác, nghe cũng đã nổi da gà nhưng dù sao vẫn có thể tin được. Súc vật đớp “của quý” của người, âu cũng là “chuyện nhỏ,” quá ư khả tín. Ở nhà quê, trẻ con có khi đã lớn tồng ngồng mà vẫn “trần truồng như nhộng,” chưa biết thứ gì trên thân thể là quý nên chẳng hề lo biện pháp tự vệ, mãi tới khi bị chó táp vào cái lủng lẳng như cái chuông của chiếc xe bán kem hay bán kẹo kéo dạo - mà người nhớn vẫn gọi bằng nhiều danh từ nôm na dễ thương khác nhau, chẳng hạn “ quả ớt,” “cu,” “chim” , “dái”... - lúc đó mới ý thức đó là “của quý.” À, nhân tiện đang nói về tai nạn con vật đớp “của quý” của người, tôi mạn phép tạm ngưng chương trình để báo động quí độc giả nào, cách riêng “phe ta” hè này dự tính du lịch thì nên tránh vùng biển Papua New Guinea nhé. Nơi đây có một loại cá dữ mà người dân địa phương gọi là “Pacu” rất mê “cu” đàn ông bằng cách thiến tận gốc “của quý” của những ngư dân hay những người bơi lội. Trọng lượng của một con Pacu có thể lên tới 18 kg. Ông Jeremy Wade (53 tuổi) ở Bath-Somerset, chuyên gia săn lùng loai cá dữ, kể: “Tôi nghe nói, có hai ngư dân ở Papua New Guinea mới đây bị loại cá Pacu cắn mất bộ phận sinh dục; họ đã bị chảy máu tới chết...” Cá Pacu có hàm răng y chang của người nhưng rất bén và mạnh. Loại này trước đây thường xuất hiện ở vùng Amazon, nơi chúng cần có những chiếc răng sắc để cắn vỡ những hạt/hột cây cứng. Ở “cố hương,” Pacu ăn chay, nhưng cách nay khoảng 15 năm chúng được đưa vào Papua New Guinea để gia tăng “dân số.” Do tình trạng thiếu thực vật, chúng nhanh chóng dùng hàm răng của chúng để cắn thịt mà ăn hầu thích ứng môi sinh... nhưng rồi dần dần chúng tiến tới cắn người, đặc biệt nhắm ưu tiên vào “của quý” của phái nam mà xơi. Các chuyên gia chưa giải thích được lý do. Phải chăng “của quý” có hình dáng lửng lơ giống mồi nhử câu cá nên chúng bị mê hoặc? Vậy để tránh nguy hiểm, các ông cứ lấy nón sắt mà úp vào “của quý” của mình như thể bắt nó đội mũ an toàn giống người lái xe gắn máy vậy. Hay là loại cá Pacu đánh hơi được mùi vị gì độc đáo nơi “của quý” của người đàn ông nên đắm say mà “sa chước cám dỗ”? Muốn biết ra sao, xin chờ kết của các cuộc nghiên cứu ngư nghiệp. Trong khi chờ đợi, ta cứ điều tra nơi người đã “sực” chính “của quý” của mình, biết đâu đương sự lại chẳng mô tả được mùi vị của thứ thực phẩm hiếm quý ấy. Trước hết, đáp câu hỏi của cảnh sát động lực nào đã khiến đương sự anh dũng tự cắt “của quý,” thì đương sự cho biết là “có những tiếng nói từ cõi cao vang lên trong đầu y và khuyên y cần phải tự thiến để trở nên nhẹ nhàng trong sạch” - còn tại sao lại biến hóa thành món ăn như vậy, y trả lời “từ cái đó nối vòng tay lớn sự sống,” vậy ai ăn thì không những trẻ mãi không già mà còn đại trường thọ. Ký giả hỏi về cảm tưởng khi được thưởng thức “của quý” của chính mình, người đàn ông trung niên này trả lời rằng đương sự đã “steak” (chiên, rán, nướng) sau khi quét lên một hai lớp dầu Olive nên nó nổi màu nâu bóng nhoáng, cứng lại trên than hồng, thoáng nhìn thấy tương tự cái xúc-xích hay “hot dog,” đồng thời tỏa ra một mùi thơm mà trần gian này tuyệt đối không có... Đương sự nuốt nước dãi (nước miếng), liếm môi: “Tôi chỉ tiếc chưa kịp cắn miếng nào thì đã bị lũ quỉ đói cướp mất.” Cảnh sát ở Sitiawan cho biết những lời nói của đương sự đã không đúng với việc làm của y, bởi vì máu nơi háng của y đã ra quá nhiều khiến y bất tỉnh nhanh “không kịp ngáp.” Trong khi đó thông tấn xã quốc gia Bernama loan báo là “tình trạng người đàn ông không dương vật này đã ổn định và đương sự hiện được điều trị trong một bệnh viện... tâm thần.” (hm) Hoài Mỹ
|
|
|
Post by nguyendonganh on Jun 27, 2013 9:40:21 GMT 9
Lời “thành thật khai báo” của kẻ bị... “cắt”
Hoài Mỹ/Viễn Đông
Nói mà không sợ ngượng là chưa thời nào bằng hiện nay số phận của thằng đàn ông lại “bèo” đến thế. Tình trạng này không phải là một biến cố ngẫu nhiên hay một tai nạn bất ngờ, nhưng đã được cổ nhân tiên đoán rồi bật mí từ cả mấy trăm năm trước rồi. Cứ đọc lại ca dao, ắt nghiệm ra ngay: “Một mớ đàn ông” mà giá “seo” chỉ có 3 đồng mà thôi. Trong khi “một mụ đàn bà”, giá không được mặc cả những 300 đồng. Mua “một mớ đàn ông” về làm gì? Thưa, chỉ để “cho kiến nó tha”. Thảm chưa! Còn rước “một mụ đàn bà” về? Ôi chao, để “trải chiếu hoa cho ngồi”. Ấy là chỉ để “bé” đặt cái bàn tọa to bằng cái thớt của “bé” xuống thôi đấy nhé. Thế còn để “bé” ngả lưng? Thì nếu không giường Hongkong thì cũng loại “Queen Size” với đủ thứ nệm “magic”, ma thuật! Cũng tại thằng đàn ông ngu! Ngu từ thuở mới lớn, đã đầu têu, bày trò ra trước. Chẳng thế mà, ngồi lim dim đôi mắt lờ đờ như cặp mắt lợn luộc, tỏ ra cái điều ta cũng biết mơ mộng, “rồ măng tịch” để nhìn “trên trời có đám mây xanh; ở giữa mây trắng, chung quanh mây vàng” - thật sự có gì lạ đâu mà mà đã vội vàng dại dội: “Ước gì anh lấy được nàng, thời anh mua gạch Bát Tràng về xây; xây dọc, rồi lại xây ngang, xây hồ bán nguyệt cho nàng rửa chân”. Ấy là chỉ mới để “nàng rửa chân” mà đã tốn bộn bạc, chứ chưa nói gì đến việc cho nàng vừa... tắm vừa “da trắng vỗ bì bạch”!
Nguyên nhân đưa đến số phận “đen hơn mõm chó” Thói đời vẫn luôn luôn là “được voi đòi tiên”, “được đàng chân lân đàng đầu” nên mới xẩy ra thảm trạng ngày nay. Khi “mụ đàn bà” không còn được như ý muốn nữa như ngày xưa, mụ bèn “sáng tạo” nhiều chiêu độc nhằm trả thù “thằng đàn ông” vốn ngày trước đã lỡ làm đơn xin: “Em về hỏi mẹ cùng cha, có cho anh được làm chồng em không?” Đơn được đóng dấu chấp thuận rồi, chỉ sau một thời gian ngắn lăn lộn trong “sự thật phũ phàng”, lúc đó mới ngã ngửa: “Em như cục c... trôi sông; anh như con chó chổng mông trên bờ”! Nhưng than ôi, đã trễ! Mà một khi đã trễ thì để sống còn, dù sống lay lắt, chỉ còn một cách duy nhất là cắn răng cắn cỏ mà an phận ngoan ngoãn chờ ngày lên “chuyến tàu suốt”, áp dụng lời nhắc nhở của người xưa qua thành ngữ “cắn rốn lôi ruột”; nghĩa bóng nói việc làm đã lầm lỗi mà nay ân hận, hối lại nhưng vô ích thôi, giống như cúi xuống cắn rốn cũng sức mấy được; bằng ngược lại, quyết “liều mạng sa trường” để đớp vụng một tô “phở” cuối đời như thể húp một bát cháo thí, nhưng mà lỡ để lộ mơ ước thầm kín ấy thì kể như định mệnh đã an bài, số phận đã bị tuyên án: Cắt!
Một vài vụ “cắt” điển hình gây “nổi da gà” Báo chí đăng tin nhan nhản thiếu gì. Điển hình như một bà gốc Việt ở thành phố Ashfield, nước Anh, phục kích ông chồng ngoại quốc ngủ, liền vác một cái kéo cắt vải quần “jean” (phải biết là... bén!) cắt phăng “của quý” của chồng rồi lái xe ra tận xa lộ mà quăng ở vệ đường cho chắc cú, khiến sau đó chính quyền Anh đã phải huy động cả một lực lượng cảnh sát soi đèn pin đi dọc theo hai bên đường mà tìm “chim” suốt canh thâu nhưng “chim nằm mạn Bắc, anh tìm phía Đông”, thành ra mãi gần rạng đông mới thấy “chim” đang bị kiến bu đen, thưởng thức “món lạ”. Cảnh sát vẫn được lệnh lau lau, chùi chùi rồi cho “chim” vào thùng đá để xe cứu thương mở hết tốc lực phóng về bệnh viện, nơi bệnh nhân đang nằm thoi thóp và một ê-kíp bác sĩ đã sẵn sàng “kim chỉ vá may”. Mới đây, một bà ở Việt Nam, cũng chờ chồng ngủ rồi dùng dao lam (loại dao cạo râu của các ông đồng thời cũng dùng được cả vào việc cạo lông chân hay lông nách của các bà vốn nổi tiếng đa mao) để cắt “của quý” của chồng, sau đó chạy ra bờ sông ném xuống dòng nước phi tang. Thế mới gọi là cao cơ! Đúng là “đàn bà dễ có mấy tay”! Các ông và nhiều thanh niên ở cùng địa phương, phần vì thương nạn nhân, phần đồng thời thầm nghĩ mình cũng có thể sẽ “đồng hội đồng thuyền” nên đã nhào cả xuống sông ngụp lặn mà thi đua mò “chim” còn hơn tìm kho tàng dưới đáy biển - nhưng vì có thể một con cá bự nào đó, gặp “ngày lành tháng tốt” nên đã được hưởng một bữa “cao lương mỹ vị”, thành ra họ đã lao động cho tới sáng hôm sau, cuối cùng đành bó tay chào thua. Lại vụ nữa, xẩy ra ở Cà Mâu: Bà Ngọc nghi ngờ ông Tâm, chồng bà, hay “đi ngang về tắt” thay vì từ ruộng đi thẳng về nhà, nên ngày 10 tháng 9 năm ngoái, nhân lúc thấy chồng “say rượu ngủ giữa nhà”, bà chợt bị “máu Hoạn Thư dồn cơ tim” mà quên béng tên của bà đã được chồng hơn một lần ví von “em là viên Ngọc quí trong tim anh”, mà “vô tư” lấy thùng dầu hắc dùng để quét xuồng mà trút cả vào “của quý” của ông Tâm. Vì quá say, ông Tâm không cảm nhận được sự khác thường, mãi đến khi tỉnh dậy, ông mới hốt hoảng, hô lớn: “Chết cha ngổ dzồi!” khi nhìn xuống “vùng 4 chiến thuật” mà “súng” của ông vốn những khi không “lâm trận” vẫn thuộc loại khiêm nhượng, nay bỗng dưng phát triển thành loại tên lửa tầm xa của Kim Chánh Vân, lãnh tụ của cộng sản Bắc Hàn. Sau khi hét thêm phát nữa, ông ngã vật xuống ngất xỉu. May cũng nhờ tiếng la thất thanh ấy mà hàng xóm đã khám phá ra “cảnh ngộ”, bèn xúm lại chở ông đến bệnh viện huyện điều trị.
Tòa án Santa Ana xét xử vụ vợ Việt “cắt” chồng Mỹ Các báo thường chỉ đăng tin sơ lược các “sự cố” như vậy chứ không đi vào chi tiết của thảm kịch, hết thảy đều kết thúc ở đoạn “nạn nhân được chở vào bệnh viện” rồi vứt đấy, không chịu đi hết “đoạn trường tân thanh”, nghĩa là không tường thuật hệ quả về phương diện pháp luật dành cho hành động của các bà vợ cắt “của quý” của đức ông chồng, nhất là chẳng thèm bố thí việc ghi lại tâm trạng của nạn nhân. Quả là may, lời cầu trên đây của kẻ hèn này đã được “trời xanh có mắt” nghe thấy mà soi sáng cho nhật báo Viễn Đông ở California để “thi hành tốt công tác” qua bản tin đề ngày 18-04-2013, tường thuật phiên tòa xử bà Catherine Kiều: “Người chồng kể lại đêm bị vợ cắt”. Có thế chứ! Vâng, chính nạn nhân được giãi bầy tâm sự trước tòa và phần nào những lời lẽ này đã được Viễn Đông đăng tải. Tuy tác giả bản tin không viết hết câu, nhưng chỉ cần đọc chữ “cắt” thì dù “dốt đặc cán mai” đến cỡ nào, ai cũng hiểu “cắt” ở đây là cắt “của quý” chứ chẳng thể cắt bất cứ thứ gì khác. Cũng bởi như ngay trên đầu bài đã viết, thân phận đàn ông ngày càng “xuống dốc không phanh” mà mốc đến là sự “ra đi không một lời giã từ hay một câu hẹn ngày tái ngộ” của “của quý” mà trong ngôn ngữ Việt Nam ngày nay, từ ngữ “cắt” dường như đã mặc nhiên có ý chỉ một đối tượng duy nhất, bất khả gây ngộ nhận. Chẳng hạn, đám đàn ông bảo nhau: “Thôi ông ơi, bồ nhí bồ nheo cho lắm vào, về vợ nó 'cắt' cho, cứ gọi là chết cửa tứ”, hoặc lời một ông chồng biết... lo xa khi nhắc nhở một ông bạn vàng: “Ăn gì thì ăn nhưng tránh hàng phở ra nhé! Mới nghĩ đến cắt, tớ đã sợ teo lại rồi!”. Đã trót nói về từ ngữ, kể hèn này cũng mượn cớ mà “thừa thắng xông lên” hầu “thêm mắm thêm muối” cho chữ “của quý” để “của quý thật sự được đậm đà, mặn mà. Thì ai cũng hiểu “của quý” là cái gì rồi. Chính báo chí khi đăng tải các tin “cắt” cũng đều chỉ dùng duy nhất từ ngữ “của quý” mà không mảy may lo sợ độc giả hiểu lầm thứ khác. Kể cũng lạ, trong khi kho tàng Việt Ngữ có rất nhiều từ ngữ khác để chỉ “bộ phận sinh dục” của nam giới, chẳng hạn nghiêm trang cổ điển như: “dương vật”, mà nghịch ngợm tiên tiến như: “súng ống”. Thí dụ cho vui nhé: Ở tỉnh Bắc Ninh có Nguyễn Trùng Dương là tay vô địch môn đô vật, bèn có câu thơ Lục Bát ca ngợi, nhưng vì luật thơ đòi câu trên 6 chữ, câu dưới 8 chữ nên việc xuống hàng (ngắt câu) đã không còn đúng chỗ, mà thành: Bắc Ninh có cậu Nguyễn Trùng Dương vật rất khỏe, cả vùng thất kinh. Thí dụ khác: Hai ông bạn nối khố vốn từng vỗ ngực xưng là “lũ chúng ta sinh nhầm thế kỷ”, ngồi nhâm nhi... café đá; một người thở dài, than: “Súng ống” tớ dạo này “thất nghiệp” đều đều, chán đời thật! - Người kia vội đỡ: “Hết đạn” hay “rỉ sét”? Lời thú tội: “Không, nhưng “bắn” toàn... hơi!” Tuy nhiên thành thật nhận xét, nếu bản tin mà viết: “Chồng bị vợ cắt dương vật” thì người đọc cảm nhận ngay bầu khí quá... trang nghiêm, y như thể đang đứng trước mặt một cụ đồ. Mà gặp được cụ đồ cỡ Nguyễn Khuyến hay Trần Tế Xương thì còn dễ thở, chứ với cụ đồ Nguyễn Đình Chiểu thì tối ngày chỉ nghe những lời dậy: “Trai thời trung hiếu làm đầu; gái thời tiết hạnh làm câu trau mình”. Nhưng nếu, bản tin viết: “Vợ lừa chồng ngủ, đã dùng kéo cắt 'súng ống' của chồng”, dĩ nhiên độc giả cũng chẳng gặp khó khăn để hiểu vấn đề, nhưng lại bắt gặp tính đùa giỡn khiến thảm kịch “cắt” mất đi tầm mức quan trọng. Thành thử, cuối cùng chữ “của quý” vẫn là nhất! Thế nhưng, phải chăng cũng vì “cái danh hại cái thân” mà giới đàn ông thường không bị triệt hạ ở những bộ phận khác nhưng cứ nhằm “chỗ” đó mà các nữ “thí chủ” vẫn dùng để “tâng công” lúc hòa bình nhưng để “tấn công” khi chiến tranh. “Của quý” hay theo tiếng Hán Việt là “quí vật”, chẳng hạn “quí vật đãi quí nhân” hay ca dao Việt Nam có câu: “Cái lá sen rủ, cái củ sen chìm. Bao nhiêu quí vật lại tìm quí nhân”. Thế nhưng nôm na mà nói “của quý” tức là “vật quý” vậy thôi. Cũng bởi là “vật quý” mà “của quý” của đàn ông vẫn phải lãnh đủ bao truân chuyên, tức là gian nan vất vả. Nếu thân phận nàng Kiều được thi hào Nguyễn Du mô tả là “đã nhiều lưu lạc lại nhiều gian truân” thì số kiếp của “của quý” cũng được nhái thành: “Tuy được khoái lạc nhưng nhiều nguy nan”. Kẻ hèn này thắc mắc, giả thử cổ nhân ta đừng đánh giá là “của quý” mà sử dụng một tên gọi tầm thường nào khác thì liệu định mệnh của vật quý này có được an toàn hơn không? Thật khó giải đáp, bởi đã gọi là “định mệnh” thì như Nguyên Du đã viết: “bắt phong trần, phải phong trần; cho thanh cao mới được phần thanh cao”... Mà thôi, lai rai chuyện này, việc nọ mãi e cuối cùng lại mang tiếng là “giả ngô giả ngọng” hay “giả tỉnh giả say” để lợi dụng phát ngôn cho đã cái mồm hay để giải tỏa những thứ “tốc kê” dồn nén lâu ngày trong tâm thần vốn chẳng dám thố lộ ra với vợ, sợ bị “cắt” đành nhè độc giả mà... xả. Vâng, mạn phép nhắc lại vụ xét xử bà Catherine Kiều, 48 xuân xanh, cư ngụ ở thành phố Garden Grove, California: Bà Kiều bị cáo đã cắt đứt “của quý” của ông chồng John Christil vừa tròn “6 bó”, sau đó bà đã bỏ khúc “của quý” này vào máy nghiền rửa chén cho nát nhỏ ra như thể người ta vẫn xay cá, xay thịt làm chả. Hành động xong, bà Kiều thản nhiên nhìn nạn nhân mà hô to 3 lần: “Hurray! Hurray! Hurray!”, rồi: “Mi đáng bị như vậy!”... (HM) Lời tả oán của người chồng bị cắt trước ba tòa quan lớn
Vâng, lúc đó mới chừng 5 hay 6 giờ chiều chứ mấy; bên ngoài hai cánh cửa sổ mở toang toác, mặt trời vẫn không chịu “đi ngủ sớm” như thi sĩ Xuân Diệu thường la toáng lên mỗi khi ông lên cơn “anh nhớ em, nhớ quá, em ơi!,” bởi vì vào tháng 7, cao điểm của mùa Hè ở California, ngày luôn luôn dài, đêm mãi mãi ngắn, thành ra “nắng Cali không như nắng Sài gòn” nên dù em có mặc một lúc bốn, năm cái “áo lụa Hà Đông,” anh vẫn đi mà chẳng bao giờ thấy “chợt mát”! Nói tóm lại, trời vẫn sáng khi xẩy ra “sự cố” vợ cắt “của quý” của chồng tại thành phố Garden Grove, tiểu bang vàng California. Vậy mà ở trong căn phòng ngủ của ngôi nhà “thường thường bậc trung” ấy, Catherine Kiều vẫn bình tĩnh hành động theo đúng kế hoạch; mặt nàng chỉ hơi đanh lại, lạnh gần bằng nước đá cục; da dẻ co vào, bám sát vào xương hơn là vào thịt, bởi thân thể nàng gầy quá độ. Giá như bao người khác ở vào trường hợp này, nếu là nam thì bảo đảm cũng bấn xúc xích, là nữ thì cam chắc cũng teo cái “trống thủng.” Trong khi đó John Becker, chồng của Catherine Kiều, lạ lùng thay, vẫn ngon giấc, ngáy vang như sấm sau khi được vợ dụ cho ăn món quốc hồn quốc túy Việt Nam: Đậu phụ rán chấm nước mắm pha chút chanh, dầm tí ớt! Phải, như đã giới thiệu, Becker lấy vợ Việt và chẳng bao lâu sau đã bị Việt hóa từ lúc nào không hay nên món ăn nào vợ Catherine Kiều làm, chàng cũng ăn lấy ăn để, kể cả rau muống chấm tương hoặc gỏi cuốn chấm mắm nêm. Nhưng Becker mê nhất vẫn là phở (những lần được vợ hướng dẫn đến tiệm, gọi cho tô tái, vè, gân, sách) và đậu hũ (ăn tại gia). Với hai món này, Becker đã tự ý đảo lộn lời hay ý đẹp trong sách giáo khoa thư, “Ăn để sống, chẳng phải sống để ăn” thành châm ngôn bản thân, “Sống để ăn chứ không phải ăn để sống.” Những khi được ăn phở, Becker thưởng thức theo nhịp “ăn như tầm ăn rỗi,” lúc ăn đậu phụ thì lại áp dụng kiểu “ăn như thủy tề đánh vực”; ngày lễ, tết mà được hưởng lộc cả hai món vừa kể, chàng hoặc “ăn như quỷ phá nhà chay,” hoặc “ăn như rồng cuốn.” Becker biết chơi đẹp, luôn luôn đáp lễ bằng cách nhường cho vợ “ăn quà như mỏ khoét.” Ấy cũng bởi tật mê ăn, tục uống như vậy mà John Becker dễ dàng sa vào bẫy của vợ, nhất là khi thấy món đậu phụ có kèm thêm cút rượu thuốc ngâm ngầu pín, liền “ngả bàn đèn” như mọi khi mà lai rai ba sợi để cho đời lên hương. Nào ngờ trong món đậu rán vàng ngậy hôm ấy, Catherine Kiều đã tẩm bột thuốc ngủ Ambi. Đớp vào, Becker dù khỏe như trâu cũng ngã xuống cái rầm. Ngủ say ngay lập tức, ngủ li bì - hay nói đúng hơn, “ngủ tử hình,” tức là hình dáng Becker ngủ giống một vài con gà trống vốn có cách nằm ngủ như chết (mọp xuống, cổ vươn dài và sát xuống đất), chỉ khác ở điểm, gà “ngủ tử hình” thường là gà hay, đá độ giỏi, còn Becker thì chỉ biết ngủ như chết, vậy thôi. Chẳng thế mà vợ lục đục lấy từ đáy tủ áo ra một chiếc hộp đựng đầy “đồ nghề,” nào dao, kéo, nào dây dù mà Becker cũng không một lần động đậy, chỉ những ngáy là ngáy. Ngáy khủng khiếp, ngáy còn hơn tiếng kéo bễ, tiếng kéo cưa hay tiếng kéo gỗ, ngang tầm tiếng động đất, chứ “ngáy như sấm” vẫn còn thua âm thanh ngáy của Becker vài cường độ Richters. Vốn “cao tay ấn,” Catherine Kiều khởi sự dùng sợi dây dù nhỉnh hơn ngón tay trỏ của đàn ông để “trói cắp cánh” Becker lại; kiểu trói kéo xòe hai cánh (tay) ra rồi buộc (cột) hai khuỷu tay lại - sau đó, Kiều kéo xoạc rộng đôi chân Becker ra hai hướng khác nhau. Bình thường, nếu ngồi giạng chân, nhất là con gái, thì nhìn kém mỹ thuật dù quân tử mà thấy thì cũng “dùng dằng đi chẳng dứt, đi thì cũng dở, ở không xong,” nhưng thể nào cũng bị mẹ mắng là “mất nết” trước khi nhắc nhở con gái thì phải biết “ăn trông nồi, ngồi trông hướng.” Thế nhưng với Catherine Kiều thì Becker có bắt chước bà Hồ Xuân Hương mà hết sức “xoạc cẳng đo xem đất vắn dài,” kể cũng tốt thôi, bởi tiện và lợi cho Kiều thi thố tài năng. Tất cả đầu dây đều được nối vào thành giường hay cột nhà bằng những nút thắt quá ư nhà nghề. Không rõ Catherine Kiều đã học được tài nghệ cột dây ở đâu, nếu không từ sinh hoạt Hướng Đạo thì cũng nghề đi biển. Con vật hay kẻ bị trói càng giãy giụa, nút thắt càng chặt lại, họa có trời mới “giải phóng” nổi. Tiếp đến là mục thứ ba: Vì thời tiết hè nóng nực, ai cũng diện “soọc” nên đúng là “thánh nhân đãi kẻ khù khờ,” Catherine Kiều chỉ việc dùng kéo cắt dọc hai bên quần của John Becker là đã bắt chàng sống trở lại thời đồ đá tuy chưa hoàn toàn giống nhộng. Kiều rùng mình khi đối diện với “nó.” Cả một dĩ vãng sống lại trong Kiều. Thuở ban đầu ấy, “phải duyên thì bám như keo,” nhưng nay, viện cớ “trái duyên, trái kiếp như kèo đục vênh.” Trước đây, “còn duyên như tượng tô vàng,” còn bây giờ thì “hết duyên như tổ ong tàn ngày mưa.” Sau hết, nàng thở dài, chán ngán, “Ngày xưa hùng dũng bao nhiêu - ngày nay ngoại diện bèo nhèo, thấy ghê!,” vậy mà bấy lâu nay, “nó” dám chê mình “như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu” để làm thân cái gậy của thằng mù, bạ đâu thọc đó... Catherine Kiều vội chấm dứt dòng tư tưởng đen tối ấy, lặng lẽ cầm con dao dài 25 phân (centimet) hay 10 inch, xoẹt “nó,” chỉ một phát duy nhất là xong việc và xong chuyện. Dao này thường ngày nàng Kiều vẫn dùng để chặt xương bò nhưng đã được mài lại thật mỏng bằng máy điện tử nên bén như dao cau. Lập tức John Becker “bừng con mắt dậy thấy mình tay không,” tức là không còn đũa, đĩa đậu rán và ly rượu thuốc, nhưng chợt thấy “dòng máu cách mạng” tuôn xối xả như vòi rồng phun nước. Trước “ba tòa quan lớn,” Becker kể rằng lúc ông chợt tỉnh giấc, nhận ra mình đang bị trói vào giường, vào cột nhà, “và tôi cảm thấy đau kinh khủng.” Vị chánh án cùng với hai phụ tá chụm đầu vào nhau bàn bạc gì đó. À phải chăng đây là vụ hình sự nên có hình thức “ba tòa quan lớn” như tiếng Việt vẫn gọi? Thật sự thì thành ngữ này thuở xa xưa ở Việt Nam có những ba ý nghĩa. Thứ nhất, chỉ ba ông hoàng thờ ở các điện. Thứ nhì, chỉ tòa hộ, tòa binh và tòa hình do vua Gia Long lập ra để giúp việc tổng trấn, đặc trách về kinh tế, quân sự và tư pháp ở Bắc thành và Gia Định thành. Thứ ba, dưới thời Pháp thuộc, trong tòa án thường vẫn có ba viên chức ngồi xử án. Phải, tại tòa án Santa Ana, California, ngày 18 tháng 4 vừa qua và các phiên xử kế tiếp, cũng có ba chánh thẩm? Được sự đồng ý của tòa, công tố viên đã cho phát một đoạn ghi âm trong “dictaphone,” tức là máy ghi lại lời nói, đặc biệt các thư do người đọc lời để thư ký có thể đánh máy lại bức thư. Máy này chính Catherine Kiều đã giấu ở dưới gầm giường, nhưng nàng đã khôn mà lại chẳng khéo, thành ra “gậy ông đập lưng ông,” tuy nhiên Kiều là bà chứ không phải là “ông” mà vì thế chẳng có “gậy,” đành phải nói lại cho đúng là “dễ dò rốn bể, khôn lường đáy sông.” Số là sau khi cắt “của quý” của chồng, Catherine Kiều say men chiến thắng, cầm “chiến lợi phẩm” mà giơ lên cao đồng thời thét “Hurrah!” rồi thét tiếp ba lần mà không cần nghỉ để lấy hơi, “Cho đáng đời mày! Cho đáng đời mày! Cho đáng đời mày!” nhằm bắt chước cung phi trong Cung Oán Ngâm Khúc, “Thét lên một tiếng cho dài kẻo căm.” Nào ngờ tiếng thét của nàng, thiết tưởng chỉ thua tiếng của bà Triệu khi xưa hò quân Nam xông ra trận diệt bọn Tầu phù, đã kích động “dictaphone” khiến máy tự động mở và thâu âm. Cảnh sát đã tìm ra máy này và trình làm bằng chứng trước tòa. Mà kể cũng lạ, vào buổi chiều định mệnh ấy, hàng xóm láng giềng trốn đi đâu hết mà không ai nghe được những tiếng thét kinh hoàng ấy; màng nhĩ con người thua độ “nhậy cảm” của máy móc sao? Thứ nhất là tiếng thét long trời lở đất của John Becker, vì theo lời diễn tả của nạn nhân, “Tôi cảm thấy đau kinh khủng,” rồi tới những tiếng thét siêu cường độ đến ba lần của Catherine Kiều. Đặt giả dụ những người ở chung quanh đó khi giật bắn mình bởi những tiếng thét như xé không gian ấy, dù đang làm gì, chắc cũng chạy tới để nếu không muốn được vinh danh là “like good neighbor” - người hàng xóm tốt bụng - thì cũng để “xem dân cho biết sự tình.” Khi đó, khám phá ra “sự thật phũ phàng” thì chắc hẳn cuộc đời người chồng bị cắt “của quý” chưa bị bế mạc như lời đương sự đã tả oán trước “ba tòa quan lớn” rằng, “Bà ta đã giết tôi vào hôm ấy.” Bởi trường hợp người ta đến kịp, Catherine Kiều sẽ không còn đủ cơ hội và đủ thời gian cho “của quý” của chồng - nhưng là “của nợ” của nàng - vào máy xay rác ở bồn rửa chén mà thỏa mãn hoài bão, “Ta nghiến, ta nghiền, ta... chơi”! Đàng này, sau khi xay “của quý” của chồng xong đâu đấy, Catherine Kiều mở tủ lạnh, lấy chai nước ực một hơi dài rồi mới “ung dung tự tại” mà tà tà bấm số 911 cho cảnh sát với lời thông báo mập mờ rằng chồng bà “đáng bị như vậy.” Hỡi ơi, khi cảnh sát cấp cứu đến, biết được “sự cố” vĩ đại, bèn nhanh tay, lẹ con mắt moi từ cái túi đựng những đồ sa thải của máy xay rác. Thành quả trước mắt không còn là một mớ bùi nhùi hay miếng giẻ rách nữa mà là một đống thịt nát nhừ lõng bõng những nước và trộn lẫn cả đất với bùn thối. Trong khi một số cảnh sát lo băng bó cho người chồng để xe cứu thương chở đến bệnh viện, một số khác đặt vòng số 8 vào tay bà vợ và lục soát hiện trường còn vài người nữa dùng một cái rổ mau mắt để sàng, lọc đống hổ lốn ấy. Ít phút sau, hiện ra ở đáy rổ khoảng một vốc tay thịt nát bấy mà nếu không hiểu rõ đầu đuôi, người ta sẽ lầm ngay đó là thịt xay để làm... hamburger. (HM) Lại còn... một kỳ nữa! Hoài Mỹ Bà ta đã giết chết tôi vào đêm hôm đó!
Hoài Mỹ/Viễn Đông
Tôi hết tán hươu tán vượn về “thân thế và sự nghiệp” của Catherine Kiều, người đàn bà đã dùng con dao chặt thịt dài 25 centimét để cắt béng “của quý” của chồng; tôi lại vòng vo tam quốc về buổi khai mạc của “ba tòa quan lớn” ở Santa Ana, nơi bồi thẩm đoàn đã ngộ nhận giữa nắm thịt bò chiên hamburguer với mớ “tàn dư” của một “con chim” sau khi đã trải qua một “đoạn trường tân thanh” trong chiếc máy xay thứ xịn. Cứ đều chi cà kê dê ngỗng như vậy, rồi nào hứa “đón xem kỳ tới” lại hẹn “còn một kỳ nữa” ... mãi cho tới tuần này, tôi mới thật sự tường thuật được về tâm trạng của một người chồng ngoại quốc khốn khổ vốn bị chấm dứt kiếp làm đàn ông vào một đêm Hè định mệnh ở Cali, đất có “nắng ấm không như nắng gắt Saigon,” bởi tay của một người vợ vừa tròn 50 xuân xanh vốn máu trong thân không cao mỡ, không cao đường nhưng cao ớt hiểm.
Lời tả oán của kẻ bị cắt Trước tòa, John Becker (tuổi đời chẵn “6 bó”) đã mở đầu bài “sầu vạn cổ” bằng đoạn tường thuật nguyên nhân khiến ông ta đã “sa chước cám dỗ” trong lúc đúng ra đương sự phải đề cao cảnh giác bởi vợ chồng đã từ lâu vượt qua giai đoạn “cơm chẳng lành, canh chẳng ngọt” và đã tiến tới một tờ đơn ly dị. Lời “thành khẩn khai báo” đầu tiên của người chồng “to đầu mà dại” này như sau, “Bà ấy đã tỏ ra chịu chơi bởi đang hận vụ tôi xơi phở của con bồ nhí cũ thay vì đớp cơm nguội của vợ đương nhiệm mà lại bỗng cho tôi lai rai ba sợi với đĩa đậu hũ rán vàng, chấm sì dầu pha chút chanh, dầm tí ... cay cay, thứ mà tôi, một công dân Hoa Kỳ real McCain hay chính hiệu thuốc ho bà lang trọc, nhưng lại mê cái món ăn quốc hồn quốc túy Việt Nam siêu khoái khẩu ấy. Nào ngờ, trong đậu có pha bột thuốc ngủ khiến tôi chưa kịp thưởng thức hết, đã lăn đùng ra chiếc giường Hongkong, nơi mà vợ tôi sau mỗi lần “lâm trận,” vẫn hát ngêu ngao, Trên cái giường Hongkong, hai ông bà chổng mông, giống như hai con rồng; tôi hồn siêu phách lạc, không còn biết trời trăng mây nước gì nữa... Nay nghĩ lại, quả đúng miếng ăn là miếng ... nhục; hay nói theo ca dao mà vợ Việt Nam tôi đã giáo huấn, Miếng ăn là miếng tồi tàn - mất đi một miếng, lộn gan lên đầu. Nhưng thà... lộn gan lên đầu cũng OK, đàng này của quý của tôi bị lộn hột, lộn kiếp đời đời!” Becker nói một hơi dài như dãy Trường Sơn, mệt bở hơi tai chứ không được “khỏe re như con bò kéo xe” như mong ước, đành tạm nghỉ. Thế nhưng dĩ vãng bèn lợi dụng thời cơ “nghỉ xả hơi” của Becker mà trở lại tái chiếm trí nhớ của người đàn ông vốn bị sao quả tạ chiếu mệnh vào đúng cái tuổi mà Không Tử gọi là “Lục thập nhi nhĩ thuận,” nghĩa là người ta tới 60 tuổi thì mới đạt đến mức độ hoàn hảo về mặt tri hành, kiến văn và kinh nghiệm về cuộc sống. Nhờ đó, người ta có thể nhận xét và phán đoán được ngay và chính xác về các sự kiện và nhân vật trong thiên hạ. Tiếc thay, Becker tuy “6 bó” thật đó, nhưng lại không “nhi nhĩ thuận” nên mới sa bẫy đối phương một cách ngon lành để rồi đến khi thuốc ngủ tan dần, tỉnh dậy được, thấy hai tay và hai cẳng mình bị trói chặt vào chân và thành giường mà vẫn mang cảm giác “giống như tôi đang sống trong giấc mơ.” Theo nhật báo địa phương Long Beach Patch, đương sự khai tiếp trườc tòa, “Tôi chẳng hiểu một ly ông cụ gì về hiện cảnh.” Rồi chẳng hiểu bao nhiêu phút sau, Becker mới, “Bất ngờ tôi cảm thấy đau kinh khủng.” Nhìn vào “chim,” chợt thấy “chim” đã không cánh mà bay, thay vào đó là một bãi tắm máu.
Tài nghệ cắt, xẻo Chẳng hiểu ba tòa quan lớn đã nghĩ sao, riêng tôi khi đọc trên báo lời trần tình “bất ngờ tôi cảm thấy đau kinh khủng,” nghe đến “lạnh lùng suơng gió” của Becker, thì kẻ hèn này khám phá tài nghệ ... cắt siêu việt của Catherine Kiều, chẳng kém gì các tay cao thủ võ lâm trong làng kiếm hiệp Trung Hoa xưa: Hai hiệp sĩ đọ gươm với nhau, chém ngang chém dọc nhanh hơn điện tử, xẹt qua xẹt lại như chớp lóe sáng trên bầu trời xám xịt, không trăng sao. Thân hình hai hiệp sĩ tưng lên, hạ xuống khác chi rồng bay, phượng múa. Bỗng một đường gươm của một trong hai hiệp sĩ đi thật ngọt, lướt qua cổ của đối phương. Chiếc đầu quấn tóc dài hơn phụ nữ bay bổng lên không gian rồi rớt bộp xuống mặt đất, lăn long lóc như trái dừa khô. Tấm thân không đầu ấy vẫn đứng như trời trồng, một hai phút sau mới ... phụt máu lên tung tóe như ngọn pháo bông tỏa sao sa. Chắc là khi đó hiệp sĩ thua trận mới bỗng nhận ra mình đã bị mất đầu và “cảm thấy đau kinh khủng” ở cần cổ. Nhưng than ôi, đã muộn! Phải chăng, Becker cũng vậy? Bởi Catherine Kiều xẻo ngọt quá, cắt gọn quá - lại nhanh như chớp - nên chồng nàng mới không hề biết mình đã bị cắt “của quý,” thành ra vẫn cứ thắc mắc tự hỏi, “Tại sao tôi lại bị trói thế này?” “Tại sao tôi lại trần truồng như ri?” và “Tại sao máu me ở đâu tuôn đến háng ta mà đóng đô nhiều quá hả?” Mãi sau, phải cả vài phút sau Becker mới “bỗng tôi cảm thấy đau kinh khủng.” Có được tài nghệ xẻo nhanh, cắt lẹ và cắt xẻo khéo léo hạng siêu như thế thì thứ nhất con dao phải thật sắc, chém sắt như chém bùn; thứ hai phải thành thạo. Kẻ chưa từng cắt, xẻo, nhất là ứng dụng vào thân thể người ta, sức mấy mà làm nên việc. Dĩ nhiên run tay, ngượng ngập nên thay vì xoẹt một phát thì xong, đàng này cứ phải nhay đi nhay lại mãi - như thể dao cùn cứa miếng giẻ. Nói về thành thạo, dĩ nhiên Catherine Kiều trước đó làm gì có nhiều “của quý” mà thực tập, kể cả hồi còn ở Việt Nam lẫn nay tại Hoa Kỳ. Vậy kẻ hèn này không cần làm thầy bói “quét nhà ra rác” cũng dư sức đoán chẳng thể sai, ấy là nàng được thừa hưởng tài thiến chó, hoạn heo của ông bố. Làm “nghề” này đòi hỏi sự khéo tay, vô cảm để mỗi trường hợp chỉ thanh toán không đầy 3 phút là xong đâu vào đấy. Con vật bị hoạn/thiến thường chỉ kêu rống lên (vì đau kinh khủng) sau một, hai phút đã bị đoạn tuyệt với những thứ bí ẩn nằm sâu trong giang sơn “của quý.” Tòa không hỏi Becker “Tại sao” mà cũng không đòi Catherine Kiều cho biết lý do, nên hai kẻ này “sống để bụng, chết mang theo.” Còn chúng ta thắc mắc vẫn “vô tư” mà thắc mắc, ráng chịu!
Định nghĩa chết đối với đàn ông Tiếp đến, nạn nhân bị mất “của quý” đã than thở trước bồi thẩm đoàn, “Bà ta đã giết chết tôi vào đêm hôm đó!” Đây là lời tả oán chính yếu nhất của Becker với niềm hy vọng được sự thông cảm lẫn thương hại của toàn thể ba tòa quan lớn để rồi trừng phạt đích đáng kẻ đã nhẫn tâm tiễn đưa ông ta vào cõi chết. Thế nhưng thoáng nghe những tiếng ca đầy chất sầu tê tái ấy, người ta chợt thấy như có sự mâu thuẫn, “Bà ấy đã giết chết tôi…” thế nhưng, tại sao “Tôi vẫn còn sống nhăn răng để rồi đang giãi bày trước ba tòa quan lớn đây?” Thưa, câu trả lời đã được Becker bật mí ngay lập tức, “Tôi sẽ không bao giờ có lại khả năng tình dục.” Thì ra vậy! Đối với đàn ông, chết là khi mất khả năng tình dục mặc dù trong “tứ đổ tường” vẫn tận hưởng được trọn 3 thứ khác. Hèn chi đàn ông già khằn khú đế, già cổ thụ cỡ “bách niên giai lão” nhưng nếu vẫn còn “của quý” thì mặc nhiên vẫn có chính nghĩa để “còn nước còn tát,” để vẫn hy vọng còn may ra có thể “gặm được cỏ non,” nghĩa là còn sống, dù sống lay lắt, chứ nếu “vô của quý” thì “vô sinh,” tức tử, tử ... tử. Nói cách mạnh bạo hơn, tự tử còn tốt hơn sống mà không có khả năng tình dục. Chẳng lạ khi từ xưa tới nay, các món ăn hay dược phẩm hầu hết đều phục vụ cho lý tuởng, “Ông hay bà cũng sướng.” Nào ngẩu pín, ngọc dương, nào hải cẩu, sâm nhung, đông trùng hạ thảo… và biết bao thứ khác đều được giới thiệu là “chuẩn” hơn “chỉnh,” vì dù sao phục vụ cho công tác “cường dương” vẫn hơn là “bồi dưỡng.” Thanh niên hướng dẫn nhau, “Đẹp trai” không bằng “chai mặt” mà hiểu theo nghĩa tình dục, chai vừa có nghĩa bóng là trơ trẽn, không biết xấu hổ, vừa mang nghĩa đen là chỗ da dày, cứng vì cọ xát nhiều. Dân chơi chọn nghĩa thực tế để áp dụng. Nói ngược lại, hết cứng nên mất lực cọ xát nhiều, mà đã không thể cọ xát là tất nhiên mất “khả năng tình dục,” nghĩa là đã chết - mà nếu tỉ dụ có sống còn thì kể như cũng đã chết vậy thôi.
Một giới mới ra đời “Của quý” của Becker đã bị Catherine Kiều cho vào máy xay nghiền khiến bao nhiêu da, thịt, gân, sụn đều bị nát nhừ, nát nhuyễn như thể thịt bằm, cá xay làm chả. Trong trường hợp này, bác sĩ có tài thánh cỡ mấy cũng đành bó tay chào thua, vô phương cứu chữa. Catherine biết thế nên cho mớ “của quý tàn dư” vào máy xay lần thứ hai. Trong thâm tâm nhận thức của Kiều, trước sau gì “thằng chả” cũng rũ áo xuôi chèo về với bến cũ, bởi hắn đã tự điền đơn xin ly dị. Vậy thì “bà không được ăn thì bà đạp đổ”, “bà không còn được sở hữu của quý nữa thì đừng hòng con nào được hưởng!” Becker được bệnh viện Garden Grove cứu sống. Bác sĩ ở đây cừ khôi lắm nhưng cũng chỉ có thể dùng phẫu thuật mà “sáng tạo” cho Becker một con đường tiểu tiện mới đại khái mà thôi, chứ hoàn toàn chẳng cứu vãn nổi tình trạng cũ. Rất tiếc ba tòa quan lớn ở Santa Ana đã không truyền cho Becker phô “con đường tiểu tiện mới” ấy ra cho mọi người hiện diện trong phiên xử được chiêm ngưỡng dung nhan “nó” ra làm sao. Đành tưởng tượng vậy: Hoặc “nó” có một ống cắm (giống ống hút sinh tố) vào ngay chính giữa cái lỗ cũ với một cái vòi (như máy nước) để vặn ra khi chủ nhân đi tè, khóa vào khi đã làm xong “thủ tục quân giai” - hoặc chỗ bị cắt đến tận gốc, nay liền lại như đồng bằng sông Cửu Long nhưng được rạch một lỗ nẻ cho chủ nhân khi cần thiết “giải phóng” nước tiểu. Dĩ nhiên cũng vẫn cần có một vòi khóa. Trong trường hợp này, đương sự bắt buộc phải thay đổi thế đi tiểu: Không còn đứng oai nghiêm như chào cờ thời làm đàn ông nữa, nhưng nay phải ngồi xổm xuống hoặc co một chân lại đồng thời hơi duỗi chân kia ra. Một khi Becker - và những người cùng cảnh ngộ - không còn đủ yếu tố để làm đàn ông nữa mà cũng dứt khoát bất khả trở thành phụ nữ, ắt họ trở thành một giới mới. Giới này ngày một nhiều đấy. Một bác sĩ làm việc ở một bệnh viện tại Saigon cho biết đại ý: Có tháng bệnh viện đã đón nhận 17 vụ bị cắt “của quý,” nhưng chỉ cứu được trung bình không đầy 10 ông, nhất là nay nhiều bà vợ đã… khôn ra, tìm mọi phương thức tiêu diệt “của quý”, chẳng hạn bằng cách ném xuống sông, tẩm xăng đốt hoặc bằm vụn thành cám hay cho vào nồi ninh thành súp. Trước sau gì những người đồng hội đồng thuyền này cũng sẽ tìm đến nhau, trước chia sẻ hoàn cảnh, tâm tình, sau lập hội ái hữu tương thân tương trợ .… Thế rồi việc “đồng giới luyến ái” thể nào cũng xảy ra theo định luật thiên nhiên. Lại đặt thêm thí dụ, những người bị cắt “của quý” vĩnh viễn nay đòi… kết hôn với nhau thì sao? Thì xã hội cũng phải giải quyết chứ còn chần chứ làm gì nữa. Nếu ngày đó ai giữ chức vị nguyên thủ quốc gia - bất kể của đất nước nào - mà phải giải quyết vấn nạn này, thiết tưởng không gì bằng áp dụng lời tuyên bố của (cựu hay cố) Tổng Thống Hoa Kỳ Barack Obama là chắc ăn hơn cả, “Chúng tôi khẳng định một chân lý hiển nhiên rằng mọi người sinh ra đều bình đẳng, rằng tạo hóa đã ban cho họ những quyền tất yếu và bất khả xâm phạm, trong đó có quyền Sống, quyền được Tự Do và mưu cầu Hạnh Phúc.” (hm) Nữ “chiến lược gia” của “sự cố”… cắt chồng
Sau khi ra lệnh cho Catherine Kiều phải “trả lời ngắn gọn và rõ ràng, vị chánh án hỏi: “Sau khi 'cơm không lành, canh chẳng ngọt' nữa với chồng, tại sao bị cáo lại chọn việc... cắt, trong lúc còn biết bao cách thức khác để có thể cảnh cáo ông ấy?” - Bị cáo trả lời tự tin: “Sự lựa chọn sáng suốt”. Tòa hỏi thêm: “Tại sao trong cơ thể có rất nhiều bộ phận, tại sao bị cáo lại chỉ chọn của quý của chồng mà cắt?” - Bà Kiều thưa: “Sự lựa chọn đúng nhất”. Và câu hỏi thứ ba: “Bị cáo có nhận vì ghen tuông mà bị cáo đã xay nát của quý của chồng nhằm để đối phương hết đường cứu chữa, phải vậy không?” - Bị cáo bèn mượn ca dao Việt Nam để giãi bày: Ta rằng ta chẳng có ghen, Chồng ta, ta nghiến, ta nghiền, ta... chơi! Công tố viên liền xin phép tòa cho bị cáo xem một tấm hình chụp phóng lớn “của quý” của người chồng sau khi đã bị bà vợ cho vào máy xay rác mà nghiền nhỏ ra, và hỏi mỉa mai bị cáo: “Đây là kết quả kiểu bà... chơi chồng, phải vậy không?”; sau đó công tố viên giơ cao bức ảnh lên cho toàn thể bồi thẩm đoàn cùng thấy rõ. Tuy nhiên ông chưa kịp trình bày thì cả thảy 12 cái miệng của các giám định viên đồng thanh reo lên: “Ham.. bur...ger!”, khiến ông ta phải vội vàng: “Thưa bồi thẩm đoàn anh minh! Đây không phải là bánh thịt xay rán đặt ở giữa hai miếng bánh mì tròn mà quí vị vẫn thường ăn. Đây chính là của quý của một người đàn ông khốn khổ mà bà vợ đã nhẫn tâm cắt khỏi thân thể béo mập của ông ấy rồi xay ra. Ngày xưa, xay là dùng cối mà để chà những hột cho tróc vỏ hay là cho tan ra bột. Nay văn minh, người ta dùng máy có những bánh răng cưa sắc bén để nghiến thịt, cá hay trái cây... cho nát vụn ra. Vâng, đây chính là kết quả của quý bị xay ra đấy ạ”. Toàn thể bồi thẩm đoàn vội gật gù đầu, tỏ ra hiểu rõ vấn đề, quay sang bảo nhau: “Máy xay tốt thật!” Thưa quí độc giả, trên đây là mảnh phóng sự ghi nhanh về một trong những phiên tòa ở Santa Ana, California, xét xử bà Catherine Kiều (nay vẫn còn 50 xuân xanh) về tội đã cắt phăng “của quý” của đức ông chồng gốc Mỹ (vừa lên 61 tuổi) tên là John Becker, rồi nghiền trong máy xay rác ở bồn rửa chén tại gia. Tuy nhiên bị cáo Catherine Kiều tỏ ra không thèm bận tâm đến các tội danh khác mà công tố viên đã liệt kê, chẳng hạn giam giữ, đầu độc, xử tệ, bà ta chỉ cương quyết không nhận tội đối với tội danh là “tra tấn” vốn được xác định là nghiến, nghiền, xay “của quý” của chồng chỉ để... chơi mà thôi. Nếu tòa đồng ý với bị cáo, bà Kiều sẽ được thả ra ngay mà trở về để tha hồ bước đi nhiều bước nữa hầu có lắm cơ hội mà “luyện tay nghề”; còn nếu tòa cho rằng lý luận “để chơi” của bà Kiều tòa nghe... không quen quen, ắt bà sẽ bị kết tội với bản án chung thân để thay vì dùng tay mà... chơi thì sử dụng vào mục tiêu “lao động là vinh quang”: Ấy là “bóc lịch” trong 4 bức tường cho tới ngày xuôi tay vĩnh viễn.
Nguyên nhân sâu xa Hình như Đức Khổng Tử đã nói: “Giết người không chỉ một ngày”. Ý ngài muốn nhấn mạnh đến một quá trình tâm lý “sa chước cám dỗ”, nào từ điểm khởi hành của những cảm nghĩ thù ghét vốn được nuôi dưỡng qua nhiều ngày, tháng, có khi cả năm cho tới pha kết thúc vốn muôn đời “sầu vạn cổ”. Nếu nhận ra sự sai quấy hay bất lợi mà “đấm ngực ăn năn, lỗi tại tôi mọi đàng” rồi trở về với nguồn gốc “nhân chi sơ tính bản thiện” (con người sinh ra vốn mang bản tính thiện) để trở thành một người “ngon lành” về đức hạnh và nhân phẩm hầu đáng được không những người khác ngả mũ bái chào vì nể phục mà cả thần thánh cũng phải đồng thuận hoan hô, thương yêu và giúp đỡ cho. Bằng ngược lại, tình cảm thù hận một khi đã không ngừng được o bế, được liên tục nung nấu còn hơn ninh chân giò thì việc đi đến hành động trả thù chỉ còn là vấn đề thời gian. Xem những phim bộ võ thuật hay kiếm hiệp Tầu, khán giả thấy ngay tinh thần trên đây. Các mối thù được nuôi từ đời này sang đời khác hay có thể nói truyền kiếp. Mà nhiều khi nguyên nhân xét ra rất “ấm ớ hội tề”, chẳng hạn thằng hàng xóm vô tình “cầm nhầm” cho con trai nó tên tục hay tên cúng cơm của ông nội hoặc ông bố của nhà bên cạnh - tục kiêng húy ấy mà! - thế là thù. Đời cha thù chưa đã, con cái hãy còn mặc quần thủng trước, hở sau cũng đã được “giáo dục” trả thù để gọi là “rửa sạch... thanh danh”! Rất nhiều vụ cả hai bên đối phương đều “thi đua” tắm máu của nhau, xẻ thịt và chặt đầu nhau đem... phơi khô. Trường hợp bà Catherine Kiều tuy không đến nỗi “trường kỳ kháng chiến”, nhưng cũng đã không xẩy ra ngẫu nhiên hay chớp nhoáng nhưng nẩy mầm ít nhất cả gần chục năm nay. Luật sư biện hộ cho bà Kiều đã nói “toạc móng heo” rằng bà Kiều đã bị ông chồng “ngược đãi về mặt tinh thần cũng như về tình dục”. Kẻ hèn này vốn tò mò từ thuở bẩm sinh, tuy hiểu tơ lơ mơ về khía cạnh “ngược đãi tinh thần”, thí dụ ông chồng chửi bới bà vợ lên miên đến độ miệng ông ta không kịp mọc da non trở lại, khinh bỉ bà vợ bằng cách đánh giá vợ “bèo” còn hơn giá gà thải, mèo chết vốn được nhập cảng lậu từ Tầu vào Việt Nam... nhưng còn “ngược đãi tình dục” thì kẻ hèn này “chào thua” luôn, không biết mô tê gì cả. Chắc ở đây không dính dáng gì đến mục “bạo dâm”, tức là say mê sắc dục một cách dữ dội hoặc tính thích thú những trò tàn ác (sadism) - nhưng cứ bình tĩnh tầm nguyên từ ngữ thì may ra “mèo mù vớ cá rán” mà vỡ nghĩa. Trước hết, chữ “đãi” - Đãi là thết (do chữ “thiết” đọc trại ra), mà “thết”, nói chung là tiếp rước khách khứa. Còn “ngược” là không thuận, trái với xuôi. Tóm lại, “ngược đãi tình dục” tức là không thuận “thết đãi” tình dục. Chết cha, tội danh này quá nặng, bởi có ý chỉ thái độ không “thiết đã” vợ về tình dục; nói cách khác là bỏ bê ngọc thể bà vợ cho mốc meo. Vẫn theo lời luật sự biện hộ, lúc ban đầu trước thái độ “ngược đãi về mặt tình dục” của chồng, bà Kiều vẫn duy trì tinh thần chủ hòa bằng cách dùng những lời hoa mỹ trong văn chương truyền khẩu Việt Nam để chiêu dụ ông chồng về “hồi chánh”, như: “Thân em như củ ấu gai; ruột trong thì trắng, vỏ ngoài thì đen. Ai ơi, nếm thử mà xem; nếm ra mới biết rằng em ngọt bùi” - và yêu cầu: “Chớ chê em xấu, em đen; em như nước đục, đánh phèn lại trong”. Nhưng người chồng ngoan cố ấy vẫn tỏ vẻ “lửng lơ con cá vàng”, khiến bà Kiều nóng cả mặt lẫn đầu mình và tứ chi, bèn cảnh báo: “Có thương thì thương cho chắc - Bằng trục trặc thì trục trặc cho luôn. Đừng làm như con thỏ nọ đứng đầu truông, khi vui giỡn bóng, khi buồn giỡn trăng” chứ không thèm “giỡn” với cơ thể bà. Vẫn không xong! Cuối cùng bà ra “tối hậu thư”: Này, này, “có thương thì thương; không thương thì nói, làm chi lần lần lữa lữa, như hẹn nợ thêm buồn. Trên chùa đã dộng tiếng chuông, gà Thọ Xương đã gáy, chim trên nguồn đã kêu”... Thay vì “đáp lời sông núi” của vợ, John Becker lại “đổ thêm dầu vào lửa” bằng một lá đơn xin ly dị. “Chuyện nhỏ” đối với bà Kiều nhưng là cuộc “đất bằng nổi sóng” khi bà khám phá ra “thằng chả” ấy vốn là kẻ “có trăm lá gan; lá ở cùng vợ, lá toan cùng người”. Thì ra hắn vẫn “đi sớm về khuya” với con bồ cổ lỗ sĩ của nó, vẫn chơi trò... đồ cũ “không rủ cũng đến”. Mỗi lần Catherien Kiều nghĩ về dĩ vãng, “ngày xưa, bà cũng ngon lành. Mà nay, vú xệ, chân đi hai hàng thấp cao”, cũng chỉ “vì chàng, thiếp phải long đong” để “ở làm sao đây cho trọn nghĩa vợ chồng”, nhưng rồi “lấy chồng gặp phải đồ tồi, cho nên lòng những bồi hồi đắng cay”, thì bên ngoài, bà Kiều “trách duyên, lại giận trăng già, xe tơ lầm lỗi, hóa ra chỉ mành”, còn trong thâm tâm, bà đã nuôi ý chí rửa hận để cho thằng chồng ngoại quốc này biết đàn bà Việt kiều dễ có mấy tay...
Chiến lược, chiến thuật bất hủ... Nếu Catherine Kiều gia nhập quân đội, tối thiểu nàng nếu không lên tướng thì cũng đeo lon tá, bởi nàng là một chiến lược gia tuyệt vời. Hơn nữa, nếu Catherine Kiều sống vào thời Bắc thuộc, tức thời gian bọn giặc Tầu ô xâm lược nước ta, hẳn nàng đã có cơ hội thi thố tài chiến lược, chiến thuật dưới lá cờ khởi nghĩa của Bà Triệu. Thế nhưng, Catherine Kiều không phải là quân nhân thứ thiệt mà cũng là kẻ nay “sinh nhầm thế kỷ” nên bà chỉ làm đến chức... vợ của một ông chồng “thường thường bậc trung” thôi, thành ra bà đã đành phải sử dụng đầu óc của mình vào vụ trả thù chồng mà theo dư luận trong và ngoài Hoa Kỳ xét ra cũng quá ư “lạnh lùng sương gió”. Riêng kẻ hèn này trộm nghĩ, dù sao đây cũng là một bài học quí giá hay đúng hơn một kinh nghiệm thủ thân cho giới mày râu, cách riêng những ông thích làm kiếp ”trâu già gậm cỏ non” hoặc làm chuyên viên ham ”phở”. Số là, vào cái buổi chiều định mệnh ấy, 11 tháng 7 năm 2011, Catherine Kiều làm một món ăn khoái khẩu cho chồng xơi. Đó là món đậu hũ, người Bắc gọi là đậu phụ, thứ thức ăn làm bằng đậu nành, chế thành bánh mềm màu trắng. Riêng điểm này, người ta phải nể bà Kiều. Thông thường lập gia đình với người ngoại quốc, “phe ta” vẫn bị đồng hóa tối thiểu là trong lãnh vực ăn uống chứ mấy khi “ngoại nhân” chịu nổi mùi mắm nêm, nước mắm hay cả hàng chục thứ tương quốc hồn quốc túy của ta.Vậy mà Cathrine Kiều đã “Việt hóa” được ông chồng Mỹ của bà, bằng chứng hùng hồn là đương sự quá mê món đậu hũ Việt Nam chính hiệu chiên vàng ngậy chấm xì-dầu vắt tí chanh, dầm chút ớt. “Đậu hũ mà chấm xì dầu; ăn rồi mới biết cao lâu không bằng!”. Chữ ”cao lâu” có nghĩa là tiệm ăn của người Hoa (Tầu) nhưng cũng chỉ hiệu ăn sang trọng. Chẳng hạn Tú Xương đã hơn một lần “thành thật khai báo” là cụ đã lập được nhiều “thành tích” khi: “Cao lâu thường ăn quịt; thổ đĩ lại chơi lường”, ăn hàng rồi không trả tiền, “đánh đấm” với “chị em ta” xong, vội ôm quần... chạy! Chắc chắn cụ Tú Xương chỉ đùa cho vui thôi, theo kiểu Anacharsis, triết gia xứ Scythia, thế kỷ thứ 6 trước tây lịch, với chủ trương: “Hãy chơi đùa để có thể trở nên nghiêm túc”. Hay nói đúng ra, cụ Tú Xương có thâm ý giả vờ mượn tạm bản thân mình để chê trách những người tự nhận là kẻ sĩ nhưng thực chất chỉ là những phường xu thời, đạo đức giả trong buổi giao mùa, giai đoạn xã hội nước ta khởi sự tiếp xúc với nền văn hóa Tây Phương vốn theo gót chân viễn chinh của thực dân Pháp mà du nhập Việt Nam vào đầu thế kỷ 19. Trên các miếng đậu hũ, Catherine Kiều bí mật rắc thêm bột thuốc ngủ Ambi khiến cho màu đậu rán càng bắt mắt, hấp dẫn đến Bụt trên tòa sen cũng phải thèm rỏ dãi huống chi John Becker người phàm xác nhục. Khi “chiêu đãi” chồng, Catherine không quên rót thêm một cút rượu thuốc, loại vẫn được quảng cáo là “ông uống bà khen hay”. Chàng Becker này vốn “to đầu mà dại”, không chút nghi ngờ, vừa thấy món khoái khẩu đã vội hạ sơn bàn tọa, đớp ngay. Chỉ tới miếng đậu thứ năm và sau hai lần tợp rượu là chàng đã đổ kềnh xuống, không khác gì một con trâu chương, ngáy còn hơn thợ kéo gỗ, như khách gọi đò sang sông. Biết địch đã trúng kế, Catherine Kiều rất bình tĩnh, chẳng khác gì một điệp viên tình báo thâm niên trong nghề hay đúng hớn một biệt kích SEAL thứ xịn trong cuộc săn lùng Osama bin Laden. Nàng lạnh lùng trổ một nụ cười nửa miệng như thể một đóa hoa dâm bụt nở trái mùa. Sau khi thu dọn “chiến trường” bát chén, ly tách, nàng lặng lẽ đi vào phòng ngủ, nơi mà bấy lâu nay nàng vẫn phải trải qua hoàn cảnh “đêm nằm nghe vạc trở canh, nghe sư gõ mõ, nghe anh... ngủ khò, thay vì “dỗ nàng”; Kiều lôi một cái hộp bằng nhựa khá lớn mà thoáng nhìn người ta cứ ngỡ đó là hộp đựng toàn những kim chỉ của một thiếu nữ con nhà lành vốn đầy đủ công, dung, ngôn, hạnh. Nhưng thật sự trong hộp, nằm bên dưới một miếng vải nhung màu xanh nước biển đậm, gồm một sợi dây dù, một cái kéo, một con dao... Lúc đó bên ngoài hai cánh cửa sổ mở toang toác, nắng Cali vẫn không thể “anh đi mà chợt mát” bởi đang là cao điểm mùa hè; thời tiết tháng 7 vẫn oi bức cho dù vẫn nổi danh là “Cali đi dễ đến, khó về”.... (HM) Hoài Mỹ
|
|
|
Post by Cửu Long Giang on Nov 16, 2013 3:42:13 GMT 9
Ông Tây trồng rau muống, dọc mùng bán trên đất MỹNOVEMBER 15, 2013 Ông Tây trồng rau muống, dọc mùng bán trên đất Mỹ Đăng trên VOV 13 Nov 2013 Đây là nơi duy nhất trong khu vực này tại Washington DC người ta có thể tìm mua những loại rau củ những tưởng không tồn tại trên đất Mỹ như rau muống, mướp, rau đay, rau sống…được trồng tại chỗ. Một điều thú vị nữa là chủ vườn lại là một người đàn ông Mỹ. Có lẽ không ai trong cộng đồng người Việt tại Washington DC lại chưa một lần ghé qua hoặc chí ít là nghe nói tới “Chợ Vườn”. “Tôi thích Chợ Vườn” Trời vừa sáng, người đàn ông ngoài 70 với khuôn mặt khắc khổ đã cặm cụi làm đất bằng chiếc máy xới cũ kêu đinh tai nhức óc. Ông bảo đó là bữa cà phê sớm của ông suốt hơn 3 chục năm nay. Đất làm xong sẽ được ủ bã đậu tương để chuẩn bị cho đợt gieo hạt mới. Đang dở việc, có người gọi, ông lại tất tả bỏ máy, chạy ra bán hàng. Đây chỉ là một phần công việc thường nhật của ông chủ khu trồng rau nổi tiếng khắp khu vực Washington DC và vùng phụ cận, mà cộng đồng người Việt tại đây quen gọi là “Chợ Vườn”. Tiếng là chợ nhưng thực ra đây chỉ là khu vườn trồng rau của vợ chồng ông Jean và bà Ngô Thị Bọc, một phụ nữ gốc Hưng Yên. Ở Mỹ, đâu có kẻ bán người mua đều được gọi là chợ, dù cái chợ nhiều khi chỉ có một người bán, hay chỉ là một cửa hàng tạp hoá có bán thêm chút thực phẩm. Muốn ăn rau Việt, cứ vào “Chợ Vườn” là đủ cả. Các chợ châu Á khác cũng có nhưng ít chủng loại, lại không tươi. Vườn nhà bà Bọc hầu như không thiếu loại rau nào, từ dọc mùng, cải mơ, rau muống, mồng tơi, rau đay, hành, hẹ, bí xanh, bí đỏ cho đến rau răm, húng, ngò… Nếu không muốn mua rau đã cắt sẵn, khách cứ việc xuống vườn, muốn hái gì tuỳ thích. Trừ rau sống bán mớ, các loại rau củ khác đều bán theo cân, nặng bao nhiêu cứ thế trả tiền. Vườn nhà bà Bọc đông khách, cả ngày tấp nập, nên gọi là chợ chắc cũng không sai. Không chỉ người Việt mà cả Tây, Tàu, Ấn… đều biết tiếng “Chợ Vườn” mà tìm đến. Tuần nào bà Ania Sowinska, một cư dân tiểu bang Virginia, cũng ghé qua đây ít nhất một lần: “Tôi thích ‘Chợ Vườn’ vì khá gần nhà và tôi có thể hỏi trực tiếp chủ vườn, có thể tìm thấy những loại rau củ mà tôi không thể mua được ở các cửa hàng thông thường. Thật tuyệt vời khi có thể tự lựa chọn tại chỗ những món hàng mình thích, và thử những loại rau củ mới. Rau quả ở đây hương vị thơm ngon hơn bởi chúng tươi, được thu hoạch đúng thời điểm và không phải mất thời gian vận chuyển quá lâu.” Vợ chồng bà Bọc mỗi người mỗi việc. Chồng làm đất, gieo hạt, bán hàng, vợ đi lấy bã đậu và thu hoạch rau. Cả ngày, kể cả lúc bán hàng, ông Jean rất kiệm lời, khách hỏi gì đáp nấy, trả lời cũng ít khi quá một câu. Ngay cả tên đầy đủ của ông cũng không ai biết, chỉ gọi là Jean. Không phải ông khó tính mà là ông hiền quá, hiền đến mức ngại tiếp xúc với người lạ. Bà Bọc bảo ông ấy chẳng bao giờ nói chuyện bán rau với ai đâu, tại ông ấy ngượng. Lần trước có nhà báo Mỹ đến hỏi, ông ấy cũng trốn luôn. Chuyện tình… Ông Jean kín tiếng bao nhiêu thì bà Bọc lại cởi mở, ruột để ngoài da bấy nhiêu, có bao nhiêu chuyện đều lôi ra hết, từ gia cảnh cho đến chuyện tình với ông chồng Mỹ. Bà kể: “Cha tôi làm việc cho quân đội Pháp. Sau giải phóng thủ đô năm 1954, cả nhà đình di cư vào Nam. Khi đó tôi mới lên 7 tuổi. Công việc hàng ngày của tôi là phụ má trông coi các em và đi chợ. Đến lúc trưởng thành, ban đầu tôi đi dệt vải, sau đó đi làm cho hãng thuốc tây “Si-pháp” ở đường Hai Bà Trưng, Sài Gòn. Trong thời gian làm việc tại hãng thuốc tây tôi tranh thủ đi học tiếng Anh vào ban đêm. Lúc đó người Mỹ sang Việt Nam ngày càng nhiều nên tôi muốn đi làm cho Mỹ để kiếm tiền phụ giúp gia đình. Đến năm Tết Mậu Thân 1968, người Mỹ sang Việt Nam rất nhiều nên họ đăng báo tìm người làm việc. Tôi đăng ký đi thi và được tuyển làm nhân viên trông điện thoại tại khách sạn nơi có người Mỹ ở.” Khi đó, ông Jean là một nhà thầu của quân đội Mỹ và sống ngay tại khách sạn nơi bà làm việc. Cảm mến cô lễ tân nhỏ nhắn, dễ thương, ông Jean ngỏ lời nhưng không ngờ ngay từ ban đầu đã bị bà Bọc từ chối. Lấy chồng là chuyện bà không dám nghĩ tới, chưa nói tới lấy một người Mỹ. Hình ảnh người cha bạo hành luôn ám ảnh bà: “Ông ấy cứ theo tôi suốt mà tôi không có ý định lập gia đình. Tại vì tôi chứng kiến ba mình quá khó tính. Nhiều khi tâm sự, tôi hỏi má ơi hồi mới quen nhau ba có dữ như thế này không. Má nói, ôi hồi đấy ông ấy hiền khô và nói gì nghe đó. Đến lúc lấy nhau rồi và có một hai mặt con thì chẳng hiểu tại sao ba đánh má tơi bời nữa. Thành thử tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi sợ rằng bây giờ mình lấy ông ấy, mai kia ông ấy cũng dở chứng đánh mình thì sao.” Một lý do nữa khiến bà Bọc sợ lấy chồng là vì thấy nhà quá đông con. Mà trong tâm trí của bà khi đó, nguyên nhân sinh con cũng rất đơn giản: “Tôi hỏi, má ơi sao ba đánh má hoài mà má đẻ nhiều vậy. Má tôi trả lời, mai kia mày lấy chồng rồi mới biết. Mày biết không, khi mày đi ra đường gặp thằng con trai nào nó đạp vào ngón chân cái thì về có chửa liền. Trời ơi, tôi sợ có chửa gần chết. Đi học hay đi đâu, đứng xa mấy người đàn ông, đừng có để nó đạp vào chân. Má gạt tôi như vậy đấy!.” Có lần Bọc bà bị cha cho một trận đòn thừa chết thiếu sống chỉ vì dám nói chuyện với ông Jean. Làm việc trong quân đội, lại xuất thân trong gia đình phong kiến nên cha bà Bọc vừa nghiêm khắc lại vừa cổ hủ: “Một hôm, hai người đang đứng nói chuyện thì bị ba tôi bắt gặp. Ba tôi nói: ‘Tao cho mày đi làm cho Mỹ là đã xấu hổ với hàng xóm láng giềng lắm rồi, giờ lại còn đứng nói chuyện với một thằng Mỹ cao kều.’ Ba tôi rất tức giận, khi đi làm ông đã vót một cây gậy 4 cạnh và về đánh tôi một trận tơi bời.” Bao nhiêu nỗi sợ, bao nhiêu trở ngại là vậy nhưng duyên phận khó tránh. Suốt 3 năm ròng, ông Jean cứ kiên trì theo đuổi và cuối cùng sự hiền lành, chân thật của ông đã thuyết phục được người cha phong kiến của bà Bọc. Còn bà cũng bắt đầu an tâm và cảm thấy có thể đặt niềm tin vào anh chàng Mỹ. “Khi đó tôi hỏi, ông ơi giờ tôi đồng ý lấy ông thì mai kia ông có đánh tôi không. Ông ấy nói rằng bên Mỹ chẳng có ai đánh vợ mà người ta cũng không đánh con nữa. Ông ấy nói như vậy và tôi thấy ông ấy cũng hiền, còn ba thì nói rằng đấy là duyên số”. Vợ chồng bà Bọc làm đám cưới tại Việt Nam và sinh được một con gái. Năm 1975, bà theo chồng về Mỹ, trước ngày miền Nam giải phóng. Lời hẹn cuối xuân Những ngày đầu nơi đất khách, bà Bọc chỉ biết ngày ngày nấu cơm, giặt giũ, trông con. Tình cờ, bà tìm được việc làm tại một xưởng may và cơ duyên với nghề trồng rau cũng bắt đầu từ đây. “Trong 3 năm làm thợ may tại đây, những người Việt Nam trong xưởng khuyên tôi là nhà có đất rộng thì hãy trồng rau. Tôi trả lời với họ là có biết trồng rau như thế nào đâu thì họ nói việc đó dễ lắm, cứ cào đất và bỏ hạt xuống là rau lên. Tôi đã làm theo chỉ dẫn của họ. Chồng tôi cũng rất thích làm vườn nên mỗi dịp cuối tuần là ông lại ra xới đất trồng rau cùng. Hàng ngày, tôi cắt các loại rau đựng vào bao tải và đem đến xưởng may phân phát cho mọi người.” Mỗi cuối tuần, bà Bọc lại mang rau tới bán cho cộng đồng người Việt. Khách đông dần, bà nghỉ việc tại xưởng may để trồng rau bán. Năm 1980, vợ chồng bà mua được khu đất rộng gần 1ha, nay chính là “Chợ Vườn”. Bà Bọc bảo rau ở Mỹ không thiếu nhưng thường xơ, cằn và không ngọt. Ngoài chăm bón đất, bí quyết của bà là ủ cỏ để giữ nước và tạo chất màu cho rau. “Rau của tôi được ăn uống đầy đủ. Khi trồng rau bắt đầu lên, tôi ủ cỏ hai bên và tưới nước. Cỏ có tác dụng giữ nước để tạo ẩm cho rau và cuối cùng cỏ thối ra thành phân bón tự nhiên. Mấy bà đến mua rau của tôi nói rằng về Việt Nam ăn rau cũng không ngon bằng ở đây.” Đều đã trên dưới 70 nhưng vợ chồng bà Bọc vẫn miệt mài làm việc đêm ngày. Bà bảo cứ thấy mọi người thích rau của mình là làm chẳng biết mệt: “Đã mấy chục năm nay gắn bó với nghề trồng rau, hôm nào cũng vậy, tôi thường thức dậy làm việc từ 3h sáng cho đến tận 11h đêm. Đặc biệt, mùa hè mỗi ngày tôi chỉ nghỉ mấy tiếng. Tôi làm việc suốt ngày nhưng không bao giờ thấy mệt. Mỗi khi chứng kiến các loại rau củ mọc tươi tốt tôi rất mừng. Tôi cảm thấy vừa vui vừa chạnh lòng mỗi khi có người Việt Nam đến vườn nói rằng nhờ có tôi mà họ mới có những loại rau tươi ngon như vậy để ăn”. Vợ chồng bà Bọc sinh được 3 người con gái, đều đã trưởng thành và có cuộc sống riêng. Cứ vào cuối tháng 11 hàng năm, khi nhiệt độ xuống thấp, rau không trồng được, hai ông bà lại trở về ngôi nhà tại bang Florida ở miền Nam để tránh rét. Bà bảo nhớ việc, nhớ khách nhưng cũng phải dành chút thời gian nghỉ ngơi tuổi già. Và những khách hàng kỹ tính sẽ phải chờ tới tháng 4 năm sau lại có thể được tự tay hái những lá cải mơ hay xà lách, loại rau đầu tiên mà bà Bọc trồng mỗi khi trở lại DC vào cuối xuân.
|
|
|
Post by nguyendonganh on Apr 12, 2014 7:44:57 GMT 9
Thư của ông Trường Chinh gửi hậu thếĐường Trường Chinh bị bẻ cong. Ảnh: VNN Đường Trường Chinh phía Nam đang giải tỏa. Ảnh: Nhất Đình **************************************************************************** Thưa quí vị Tôi rời bỏ thế giới này đã được 26 năm, nghĩ mình đã yên nghỉ nơi xa vắng. Nhưng mấy hôm nay, tôi bỗng hắt hơi liên tục. Hóa ra, dân cả nước đang bàn về con đường mang tên Trường Chinh, chính là tên tôi. Đi làm cách mạng từ nhỏ, tôi luôn coi xây dựng chủ nghĩa cộng sản là mục tiêu tối thượng, lấy tên Trường Chinh vì nghĩ con đường Mác Lê này sẽ dài vô tận. Qua nửa thế kỷ, giữ rất nhiều chức vụ, từ TBT đến chủ tịch QH, chủ tịch HĐBT, bao nhiêu trọng trách, tới lúc tôi mất, vẫn còn chế độ tem phiếu, dân toàn ăn bo bo nhập từ Liên Xô và Đông Âu, nơi người ta cho bò ăn. Có lẽ vì thế mà TBT Trọng nói không sai, xây dựng CNXH là một cuộc trường chinh, cả trăm năm chưa chắc đã xong. Nếu quí vị còn nhớ, năm 1934-1935, cuộc Vạn lý Trường chinh của Hồng quân TQ với 86 ngàn người, từ Giang Tây, đi qua Tây Tạng, vượt 12000km, kéo dài hơn một năm, về tới Diên An chỉ còn 7000 người. Dường như cái tên Trường Chinh luôn gắn với gian khổ, dài lâu và tìm lối ra rất khó. Phải mất 20 năm với bao nhiêu thất bại, đổ máu, đói khát, tôi mới nghĩ ra từ đổi mới năm 1986. Khi mất, hậu thế lại lấy tên tôi đặt cho một con đường. Như một định mệnh, đường Trường Chinh ở phía nam Hà Nội lại bẩn thỉu, khói bụi, nhà cửa nhôm nhoam, kiến trúc tạp nham, giao thông hỗn loạn, nhác trông đã thấy gian nan và vất vả. Đoạn đường này có viện thuốc thú y nên rất nhiều người bán thuốc cho chó mèo. Chỉ cần nhìn các cô bán hàng, phải đeo khẩu trang, cũng đủ hiểu sự ô nhiễm kinh hoàng như thế nào. Mỗi sáng đi làm và chiều vào giờ tan tầm, con đường này luôn kẹt cứng, dân chúng chửi thề, đôi lúc lôi cả tên tôi ra mà réo. Uốn lượn quanh co. Ảnh: VNN Mấy hôm nay báo chí lại nhắc đến tên Trường Chinh liên tục, chẳng phải nhớ công lao trong cách mạng, thời cải cách ruộng đất, khoán 10 của Kim Ngọc và sau này là đổi mới. Mà họ lại nhắc đến vì qui hoạch “uốn lượn” con đường mang tên tôi. Theo qui hoạch ban đầu, con đường này được mở rộng từ ngã tư Sở đến ngã tư Vọng, lẽ ra là một đường thẳng. Thế nhưng khi đi qua đất của Quân chủng Phòng không, Không quân, thì đường đã nắn để tránh nhà quan chức, phần từ hồ Hố Mẻ đến Cống chéo sông Lừ. Theo Sở Qui hoạch Hà Nội, “từ lúc phê duyệt tới nay đã có sư dịch chuyển nhẹ nhàng, tạo ra đường cong mềm mại”. Đọc đoạn này mà tôi không thể nín cười. Từng là người viết nổi tiếng các văn bản chính qui từ thời lập nước VNDCCH, thế mà tôi phải phục cụm từ “đường cong mềm mại”, con cháu bây giờ giỏi thật. Càng nghĩ càng thấy công cuộc xây dựng XHCN là một cuộc trường chinh thực sự. Có mỗi đoạn đường ngắn, chỉ vì vài chức sắc mà phải thiết kế uốn cong cho hợp với lòng quan. Chế độ XHCN linh hoạt giúp người có quyền thế. Mới hiểu tại sao, nửa thế kỷ đã qua, nhân loại đã đi rất xa, mà ta vẫn đứng, bởi quan chỉ vì quan, quan chẳng vì dân. Tôi đề nghị thủ đô Hà Nội thay tên con đường này bằng tên của mấy một vài vị từng là anh hùng phi công như Phạm Ngọc Lan, Phạm Thanh Ngân, Phạm Tuân, Nguyễn Đức Soát (ví du: tên đường là Lan Ngân Tân Soát cũng hay) để nhớ về công lao của họ trong chiến tranh chống Mỹ. Nếu các vị chuyển nhà đi cho đường thẳng thì dấu ấn của họ vẫn còn nơi đây. Nếu như các vị cứ quyết “dùng công lao làm đòn xoay ….cao tốc”, thay vì tên Trường Chinh, hãy gọi đường này là…Đoản Chinh. Xin cảm ơn sự lưu ý của quí vị. TT đã ký. *************** Y KIEN, GOP VUI : - Cây tre Việt nam, cây nào cũng thẳng, (thỉnh thoảng có cây cong). - Ở Việt nam, ra ngõ gặp anh hùng (thỉnh thoảng có thằng ăn cắp). - Tinh thần là điều tra, xử lý nghiêm minh, đúng người, đúng tội, sai đến đâu, xử đến đấy (thỉnh thoảng có oan sai) - Với quyết tâm chính trị cao, chúng ta sẽ làm được (nhưng rồi phải bỏ đi) -Tôi muốn một hôm thức dậy trở thành người Việt nam (nhưng một số người Việt nam lại muốn ra đi) - Việt nam là nước có chỉ số hạnh phúc hàng đầu (nhưng thành tích nhân quyền lại vào nhóm hạng thấp nhất) TG - Chúng ta kiên định con đường XHCN (nhưng kinh tế lại là Thị trường – TBCN) …. Trên đây là một vài nghịch lý hiển nhiên ở Việt nam. Lại nhớ câu ca dao “bao giờ chạch đẻ ngọn đa, sáo đẻ dưới nước thì ta lấy nàng”. *************** Lê says: Trong hai năm cuối trước khi qua đời, ông Le Duc Tho đi gặp nhiều người như Ung văn Khiêm, Trần Bạch Đằng … ông kể lại nhiều chuyện. Ông LDT kể về ông Truong Chinh như sau : Năm 1938, Pháp càn dữ lắm, đảng viên bị bắt rất đông, số còn lại tứ tán khắp nơi. Mọi hoạt động ngưng hết đễ tránh Pháp theo dõi trong một thời gian khá lâu. Ông TC đi đâu mất tâm, rất lâu, không ai biết, có người nói : Thôi, ông bỏ Đ rồi. Ông LDT lên Nam Định tìm được ông TC, đang trốn trên căn gát đọc sách. Ông gắt lên: Sao anh không liên lạc, có phải anh định bỏ Đang rồi phải không thì nói cho tôi biết đi . Ông TC miễn cưởng đi theo ông LDT. Lúc đó, các ông khi ra đường phải hóa trang đễ tránh mật thám . Ông TC hóa trang là một Cụ Lý, một người nhà quê, lúc nào cũng mặc áo dài. Một hôm, vì có tật mê đọc sách nên trên tay ông cầm quyển sách tiếng Pháp . Ông LDT thấy vậy, vội giật lấy ném vào thùng rác, may không ai đễ ý. Nhắc lại chuyện năm xưa, ông LDT nói : Không có tôi, thì TC đã bỏ Đang rồi đấy ! Nếu lời kể của ông Sáu B. Là đúng, không biết lịch sử VN có khác đi không ? Câu chuyện trên do các ông trong nhóm Câu Lạc Bộ Kháng Chiến kể lại như ông LDT vào mien Nam, đi tìm hết những người bị ông trù dập năm xưa, đễ giải tỏa hết mọi chuyện trước khi ông ra đi cho thanh thản (?). Gặp ông Ung văn Khiêm, người từng làm Bộ Trưởng Ngoại Giao, ông nói hành động ông, hảy đễ lich sử sau này phán xét. Gặp ông Trần Bạch Đằng, khi biết ông TBD đang viết một quyễn sách về ông ( LDT), sắp phát hành (chui, tat nhien) …. Sau cuộc gặp, ông Đằng xé bỏ không phát hành nữa ( vi so) … Câu chuyện sau đây thì có thật, báo Pháp có đăng tin : Khoảng một năm trước khi qua đời, ông LDT sang điều trị bệnh ung thư bên Pháp . Chính phủ Pháp đưa ông vào điều trị một tháng trong một Quân Y Viện. Tướng Trần văn Đôn, đang ở Washington DC, lại cũng sang dưởng bệnh tại Quân Y Viện nói trên, họ lại xếp cho hai ông nằm chung một phòng . Về lại VN, ông LDT qua đời một năm sau đó. Về sau, khi báo chí biết tin có hỏi ông Đôn, ông xác nhận chính quyền Pháp có nhờ ông . Chuyện gì ? , ông giữ kín, không nói cho đến khi TVD mất bên Mỹ. *********** DK says: Mọi người không hiểu hết 2 chữ “Trường Chinh” rồi. Trường Chinh nghĩa là chuyến đi dài và gian khổ. Nếu đã là chuyến đi dài, làm sao người ta có thể chọn đi đường thẳng được? Bởi rõ ràng đường thẳng là đường ngắn nhất nối 2 điểm trên một mặt phẳng (Tạm cho mặt đất khu vực đó là phẳng), nên nếu người ta làm đường Trường Chinh thẳng, thì con đường sẽ thành “Đoản Chinh” như Tổng Cua đã nói thôi. Nó cũng tương tự như con đường của nước mình. Thay vì đưa đất nước thẳng một lèo tiến tới dân chủ, tự do, dân quyền, thì người ta, để tránh phải tránh đâm vào “nhà quan”, đã chọn dẫn nhân dân đi theo con đường vòng vèo 1 chút, tránh né 1 chút, hao xăng 1 chút, và chưa biết tới lúc nào mới tới nơi. Đất nước cứ như người mất phương hướng, muốn tiến lên thì lại chạm phải lợi ích của ông này bà kia, nên thôi, đành chọn đường cong để né. Vấn đề là để đi hết cái đường cong ấy, có khi phải mất trăm năm (như ông Tổng Trọng nói), và có khi chưa chắc nó đã đưa ta tới đúng nơi cần tới (cũng lời của ông Tổng Trọng). ******* Trích Cương lĩnh -2011 (CƯƠNG LĨNH XÂY DỰNG ĐẤT NƯỚC TRONG THỜI KỲ QUÁ ĐỘ LÊN CHỦ NGHĨA XÃ HỘI): “Nhà nước quản lý nền kinh tế, định hướng, điều tiết, thúc đẩy sự phát triển kinh tế – xã hội bằng pháp luật, chiến lược, QUY HOẠCH, kế hoạch, chính sách và lực lượng vật chất” Trước đây vẫn tin rằng con đường quá độ lên CNXH là đường thẳng, Nhân dịp xem quy hoạch đường Trường Chinh, chợt đâm lo: 1) Ko biết Đảng ta đã nắn lại QUY HOẠCH con đường quá độ lên CNXH thành đường cong hay chưa? 2) Nếu đã thì so với quy hoạch tiến thẳng tốn kém hơn là bao nhiêu? Có gây ra ách tắc trì trệ vì “diễn biến khúc cong” hay ko? Nều đã nắn, đề nghị công bố Cương lĩnh 2011 (điều chỉnh 2014) rồi tổ chức học tập để cán bộ và nhân dân quán triệt thi hành. ************ Đường cong thì bao giờ cũng mềm mại. Hồi mới 6 tuổi, học thuộc lòng thơ Nguyễn Bính, có 2 câu tôi bắt nhớ hoài, không phải vì nó hay, mà vì nó… khó hiểu: Đường cong, ôi những đường cong/ Đến xinh xinh, đến não nùng, đến hay! Giờ thì đã… thẩm thấu cái mềm mại mê ly của đường cong, mỗi lần xem lại những quả đá phạt “trái chuối” thần sầu của Platini là mỗi lần bất chợt uốn mình theo đường bay của quả bóng. Vào Fb của Lê Thị Huyền Anh, cô bé có lần thẩy lên cái stt đại khái: “ đường cong của em hình thành đường thẳng của các anh”, tôi vote luôn, dù mình đang luyện Tịch Tà kiếm phổ!
|
|