Post by Cửu Long Giang on Aug 24, 2018 1:39:43 GMT 9
ĐIỆU RU NƯỚC MẮT
DUYÊN ANH
1.1
Đến nữa đêm , khu phố bị bao vây. Hai chiếc xe cam nhông chặn ở đầu đường. Trên năm chục người mặc đồ trận, võ trang súng các bin nhưng không nạp đạn ùa vào ngõ hẻm. Họ đi từng tốp năm người không phải bố ráp, hỏi sổ gia đình mà mục đích của họ là lùng bắt du đãng.
Những bước chân chạy huỳnh huỵch. Những tiếng gõ cửa. Những tiếng quát tháo làm rộn vang khu phố. Gã chỉ điểm làm trọn nhiệm vụ. Chưa đầy nữa tiếng, người ta đã thộp cổ được ngót hai mươi tên đầu trâu mặt ngựa. Có đứa chống cự. Báng sung cảnh cáo nó. Có đứa vùng chạỵ Người ta rượt đuổi. Tới chỗ tối vắng, nó rút dao ra xỉa. Người ta vất vả lắm mới hạ nổi nó. Cuộc bắt người sôi nổi, hồi hộp cho cả người bắt lẫn kẻ bị bắt.
Lúc ây Trần Đại đang nằm ngủ trên căn gác xép của Bốn lơ xe. Hắn vụt thức. Hơi ngạc nhiên đôi chút. Đại ngồi nhỏm dậy. Hắn rút điếu xì gà “Havatampa” lột bao giấy và ngậm miệng. Từ dưới nhà, Bốn lơ xe mò mẫm lên. Nó nhìn thấy điếu thuốc trên môi đàn anh chưa mồi lửa. Bèn móc túi lấy hộp quẹt bật lia lịa. Tay nó run rẩy. Trước mặt đàn anh nó cố bình tĩnh để khỏi bị mắng là đồ hèn. Trần Đại mồi thuốc, Hắn rít một hơi thật dài. Đoạn hắn nhả hết khói. Hương thơm quyến rũ lan toả kín căn gác xép. Hít một hơi nữa, nuốt quá nữa số khói vào buồn phổi, Trần Đại mới hất hàm :
“Lộn xộn gì đó ?”
“Thưa anh, chúng nó bặt du đãng ạ !”
Trần Đại nhếch mép cười :
“Liệu chúng có bắt anh không ?”
Bốn lơ xe lo ngại nhìn đàn anh :
“Chúng nó đến từng nhà…”
Nó chẳng dám nói hết ý. Nhưng Trần Đại hiểu. Hắn hỏi :
“Nó có đến nhà chú không ?”
Bốn lơ xe lắc đầu :
“Em không biết.”
Trần Đại rít thuốc. Tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo bắt hắn suy nghĩ đôi chút.
“Tụi nào đấy ?”
“Thưa anh tụi “Thanh niên chống du đãng”.”
Trần Đại nhún vai :
“Tưởng lính nhảy dù mới ngán chứ bọn thanh niên thì chú xuống cho anh ngủ thêm chút nữa đi !”
Bốn lơ xe không dám cãi đàn anh. Nó ngồi ì ngửi mùi xì gà. Tưởng nó thèm chất khói, Trần Đại đưa cho nó điếu thuốc hắn đang hút dở :
“Hút giùm anh chút chú mày. Hừ đang đêm hút thuốc đâm say.”
Bốn lơ xe trịnh trọng đỡ lấy điếu thuốc. Nó không hút mà lại dập đi.
“Chú mày chê à ?”
“Dạ không.”
“Thế sao không hút ?”
“Dạ để…để…”
“Để gì ?”
“Thưa anh, em lo lắm ạ !”
Trần Đại phát nhẹ lên vai đàn em :
“Lo cái gì ?”
Bốn lơ xe bối rối :
“Em lo thằng chỉ điểm.”
“Thằng chó chết nào đấy ?”
“Thưa anh nó đeo mặt nạ. Lại cũng mặc đồ lính nên em chưa nhận ra nó. Em hứa với anh sẽ điều tra và rạch mặt nó bằng dao cạo.”
Trần Đại thân mật hỏi :
“Chú vẫn thích chơi trò ấy à ?”
Bốn lơ xe đáp :
“Thưa anh, em chỉ còn chơi trò này với những quân phản bội.”
Tiếng chân chạy, tiếng chân đuổi theo, tiếng quát tháo, tiếng đánh đập nghe gần hơn. Bốn lơ xe trân trân nhìn Trần Đại. Nó muốn nói một điều gì, lại thôi. Trần Đại giục nó :
“Chú xuống đi, chừng nào chúng nó gõ cửa nhà mình hãy hay. Anh có cách “ dọt” mà !”
Mắt Bốn lơ xe sang rực như mắt mèo. Nó lặng lẽ tụt xuống cầu thang. Trần Đại đứng hẳn lên vương vai. Rồi nghĩ sao, hắn lại ngồi xuống và nằm dài thẳng cẳng trên sàn gác xép.
Đại rút điếu xì gà “Havatampa” khác, châm lửa hút không để ý đến chuyện bắt du đãng của thanh niên. Lần đầu tiên Trần Đại trú chân tại khu phố này. Chiều nay đang ngồi trong một “Snack bar” với nhóm đàn em. Trần Đại bỗng nổi máu anh hùng. Và bây giờ, hắn phải tạm ẩn náu ở nhà Bốn lơ xe.
Nguyên nhân của sự nổi máu anh hung rất giản dị. Trần Đại thấy một người cảnh sát lôi một bên quang thúng của một người đàn bà bán hàng rong. Người đàn bà có bầu chừng bảy tám tháng. Chị ta chỉ có mỗi tội là dám bán hàng rong trên vỉa hè đã có lệnh cấm của Toà Đô Sảnh. Mặc dầu chị đàn bà đã sùi bọt mép xin xỏ, người cảnh sát vì quá sốt sắng với nhiệm vụ, không tha thứ. Ông ta bắt chị đàn bà bán hàng rong quẩy gánh và cầm một bên quang thúng lôi xềnh xệch như lôi một kẻ phạm trọng tội.
Chị đàn bà chửa đi đứng phải gượng nhẹ. Người cảnh sát không thèm hiểu. Ông ta phăng phăng lôi như để trả thù những lần bắt hụt. Vì các chị em bán hàng rong trên các vỉa hè lớn của Sài Gòn có một hệ thống báo động đường dây. Nhác trông cảnh sát tới người nọ nháy người kia. Cảnh sát ít khi thộp được họ.
Người cảnh sát khuôn mặt lầm lì. Trần Đại, nhất là đàn em của hắn, vốn rất ghét cảnh sát. Đối với du đãng, cảnh sát là kẻ thù và trái lại. Đại theo dõi cảnh bắt người “trái phép” đó. Người cảnh sát cố ý lôi nhanh chị đàn bà bán hàng rong về bót cho xong công tác. Chị đàn bà vừa lo bị phạt vừa hấp tấp theo người cảnh sát. Chị ta vấp ngã trên hè phố. Trái cây đổ ngổn ngang. Người cảnh sát không những chẳng nhặt giùm mà còn giục chị đứng dậy mau. Chị đàn bà nhăn nhó. Đau khổ.
Trần Đại nâng ly bia uống ừng ực một hơi cho cạn. Hắn rời khỏi đám đàn em. Lững thững bước ra hè phố. Túm lấy tay trái người cảnh sát, Trần Đại hỏi :
“Cảnh sát là bạn dân, thương yêu dân ghê lắm, tại sao riêng ông ác thế ?”
Người cảnh sát giơ tay phải toan chụp tay của Trần Đại. Nhưng nhanh hơn hắn đã vồ luôn cả tay phải của người cảnh sát và nắm thật chặt khiến người cánh sát hết cựa quậy. Trần Đại nhìn vào “Snack bar” lắc đầu mạnh một cái. Bốn tên đàn em vội trả tiền rồi ào ra.
“Các cậu nhặt giùm những trái cây rớt bừa bãi giùm bà này đi !”
Vẫn nắm chặt tay người cảnh sát, Trần Đại nói :
“Chú mày biết anh là ai không ?”
Người cảnh sát căng mắt nhìn Trần Đại. Ông ta thấy khuôn mặt Đại thật khôi ngô. Vầng trán cao, tuy bướng bỉnh song nhất định Trần Đại không thuộc thành phần ít chữ nghĩa. Lâu nay, người cảnh sát đã từng được các sếp khuyên nhủ, hễ gặp các “cậu du đãng” con ông cháu cha thì nên né ngay, kẻo bắt nhầm đánh nhầm thì hoặc các sếp sẽ phải xin lỗi sùi bọt mép hoặc cả sếp lẫn nhân viên sẽ bể nồi cơm. Các “cậu du đãng” tung hoành ghê lắm. Có cậu lấy xe số VN của cha chú đi thanh toán một món nợ máu hoặc đi “ăn hàng”. Có “cậu” mượn nhẹ súng của ông già doạ cánh sát. Bị thộp cổ, các cậu chửi cảnh sát như tát nước vào mặt. Cảnh sát lạy các “cậu” hơn tế sao rồi mời các “cậu” về. Những vụ tréo cẳng ngỗng này, báo chí một dạo đã tường thuật. Người cảnh sát tuy chưa có kinh nghiệm bản thân nhưng nghe Trần Đại gọi mình bằg “chú mày” một cách trịch thượng thế, đâm ra gờm gờm. Ông ta dịu giọng :
“Cậu là ai, can thiệp việc của tôi làm gì ?”
Trần Đại nhổ nước miếng vào mặt người cảnh sát :
“Thằng chó chết bành tai nghe cho kỹ…”
Đại ngừng lời, hắn đưa mắt ra hiệu cho bọn đàn em. Hắn ôn tồn bảo chị đàn bà bán hàng rong :
“Bà quay đi chỗ khác đi !”
Chị đàn bà long lanh đôi mắt biết ơn nhìn Trần Đại rồi quay gánh lên vai, rảo bước. Cảnh mã thượng đó lọt hết vào mắt đám tuổi trẻ ngồi trong “Snack bar”. Họ ngưng uống, hướng hết ra vĩa hè xem Trần Đại xử người cảnh sát ra sao. Bị Trần Đại xiết tay đau quá, người cảnh sát nài nỉ :
“Cậu buông tôi ra !”
Trần Đại cười gằn :
“Buông sao được, tao phải lấy cái tai của mày làm kỷ niệm !”
Người cảnh sát thất sắc, cuống quít hỏi :
“Cậu là ai ? Cậu là ai ?”
Trần Đại hét lớn :
“Tao là du đãng nghe rõ chưa ? Là du đãng, là du đãng, là du đãng…”
Tiếng hét của Trần Đại chở chất đầy sự phẫn uất. Hắn thù hằn hai tiếng “du đãng” như mọi người thù hằn những sự việc đã biến cuộc đời mình thành một khoảng đất hoang không ai thèm nhìn nhận.
Trần Đại nhắc lại :
“Tao là du đãng, tao là du đãng, tao là du đãng, kẻ thù của xã hội bẩn thỉu, hèn hạ, ti tiện, ích kỷ và đàng điếm này. Tao đây. Trần Đại đây, tao hãnh diện tao là du đãng. Nào, ra tay đi thằng chó chết !”
Trần Đại buông tay người cảnh sát. Hắn lùi một bước và phóng một trái đấm vào thẳng mặt người cảnh sát. Vừa bị đánh đau, vừa bị sỉ nhục, tự ái của người cảnh sát bốc lên, ông quên hẳn chuyện du đãng… cậu. Đưa cánh tay áo chùi bãi nước miếng trên mặt, người cảnh sát nhào tới ăn thua với Trần Đại.
Bốn tên đàn em chực tiếp tay, Trần Đại né tránh và nói :
“Các chú đừng thèm chơi hội chợ. Mình anh đủ hạ thằng chó chết này !”
Rồi như con sói già thừa kinh nghiệm, Trần Đại vờn người cảnh sát. Quen đấm đá, hắn coi người cảnh sát như con nai. Nhưng vì cần trổ tài mã thượng còn chẩu nên hắn dùng một thế võ duy đô quăng người cảnh sát. Người cảnh sát đã được huấn luyện võ nghệ tại trường nên tránh cái ngã tài tình. Chứ không, vĩa hè lát gạch, tránh sao khỏi vỡ đầu.
Người cảnh sát rút súng toan bắn chỉ thiên để cầu cứu đồng nghiệp. Khẩu sung vừa rút khỏi bao, Trần Đại đã tung người tới đá vào một cái trúng tay kẻ thù. Khẩu sung văng xa. Một tên đàn em Trần Đại chạy tới lượm chiếm lợi phẩm nhét vào túi quần.
Trần Đại bồi thêm một cú đá giầy mõm nhọn vô cạnh sườn kẻ thù. Người cảnh sát đơn độc chịu đòn, Trần Đại túm ngực ông ta lôi dậy, phóng một trái đấm bạo tàn giữa ngực người cảnh sát. Ông ta gục ngã trên vĩa hè, Trần Đại hạ ống tay áo, rút lưỡi dao cạo định, hoặc xin một cái tai kẻ thù hoặc rạch mặt vài nhát làm kỷ niệm thì có hiệu lệnh báo động. Hắn nhét lưỡi dao cạo trong ống tay áo, nhổ một bãi nước miếng nữa lên cái xác chết ngất của người cảnh sát. Đoạn hắn móc túi ngực, rút một điếu xì gà “Havatampa” đưa lên miệng, lấy răng xé lớp giấy bóng bọc ngoài, ngậm vào môi châm lửa hút rồi mới bước xuống đường.
Cử chỉ bình thản của Trần Đại đượm nhiều tính chất hiệp sĩ trên màn ảnh khiến các cậu tập làm du đãng them nhỏ rãi. Bây giờ tên đàn em đã rồ chiếc “Rumi” và đã sang số 1, Trần Đại vừa nhảy lên đệm là chiếc xe gắn máy vù biến ngay. Ba tên đàn em khác biết chắc mọi người chỉ chú ý đàn anh của mình bèn lộn vào “Snack bar” làm những người khác mới.
Xe díp cấp cứu của cảnh sát tới lay tỉnh người bạn của họ. Đôi mắt của người cảnh sát bị đánh mở dần, miệng thều thào :
“Nó… xưng… nó… là… Trần Đại…”
Một người nói to :
“Nó là Trần Đại hả ? Đang có lệnh tập nã thằng chó đẻ ấy đấy. May cho anh là nó chưa kịp rạch mặt anh ! Chúng tôi có hết địa chỉ nó trú ẩn. Đêm nay nhất định lùm nó trả thù cho anh.”
Người ấy sờ tay lên má :
“Trần Đại, tao không quên những vết rạch của mày đâu! Nó đã thành sẹo rồi con ạ !”
Từ trong “Snack bar” những tên đàn em trung thành của Trần Đại nhìn ra, mỉm cười. Một đứa búng tay kêu bồi :
“Cho nghe năm lần bản “O.K. corall” nhé !”
Một đứa cao hứng, đập chân hát trước :
“Gun Fight at O.K. corall… O.K. corall… Your Love. Your Love… Keep the Flame, let it burn…”
Nó nhớ câu nào hát câu đó. Tới khi nhạc trỗi lên, giọng chàng ca sĩ Frankie Laine trĩu nặng hận thù bài hát “O.K. Corall” nó thổi sáo theo, coi “Snack bar” như nhà riêng của nó. Ai cũng biết ba thằng này tham dự trận “xử” người cảnh sát nhưng không ai dám ngó thẳng chúng. Chỉ nhìn trộm.
Ba tên đàn em của Trần Đại đợi cảnh sát “thu dọn chiến trường” xong mới chịu rời “Snack bar”. Chúng gọi Taxi rông vào Chợ Lớn tìm Trần Đại báo cho Đại biết một thông tin quan trọng.
“Cảnh sát bảo có lệnh tập nã anh đấy. Mẹ kiếp, nó gọi anh là chó hoang. Chúng nó có hết địa chỉ của anh cư trú. Đêm nay nó nhất định túm anh. Vậy tối nay anh đến nhà em Ái Hoa mà ngủ.”
Trần Đại nghiến nát mẫu gỗ bịt ở dưới điếu xì gà “Havatampa”. Nghiến chán, hắn thổi mạnh mẫu gỗ đụng cánh cửa kêu khẽ một tiếng, Trần Đại lắc đầu :
“Ông chú thân mến thực sự cộng tác với ông bố thân mến rồi ?”
Bọn đàn em nghe Trần Đại nói, đứng im lặng không dám hỏi han gì nữa. Mắt Trần Đại đỏ ngầu. Hắn gật gù một cách bất đắc dĩ :
“Càng tốt. càng tốt, mất hết lien hệ gia đình. Ôi ! Cái gia đình khốn nạn, cái xã hội khốn nạn, Trần Đại này lưu luyến gì đâu.”
Hắn vỗ vai một tên đàn em :
“Bằng lòng chưa, chủ mình ?”
Tên đàn em nhếch mép cười. Trần Đại nguôi uất ức, hắn nói :
“Khổ nỗi tao vừa tát con Ái Hoa hai cái bây giờ tính sao với nó hả Quyền Tân Định?”
Quyền Tân Định cười hì hì :
“Thì đàn anh cứ nhào đại, lấy thịt đè người là chịu tuốt.”
“Kế của chú mình “yếu” quá, Năm Hoà Hưng đồng ý không ?”
Năm Hoà Hưng xua tay :
“Dạ, Năm này xin anh miễn hỏi vì Năm này không có khiếu về… đàn bà. Đàn anh hỏi James Dean Hùng, hắn sành điệu hơn.”
Trần Đại hất hàm :
“Chú khuyên anh thế nào đây James Dean Hùng ?”
“Em nghĩ cảnh sát chắc chắn biết cả nhà của con Hoa nữa. Anh tới đó không có lợi. Vừa bị Ái Hoa chê vừa lo chạy.”
Trần Đại phá ra cười khoái chí :
“Hay lắm, chú mày hay lắm. Vậy đêm nay Trần Đại này lưu vong miệt nào ?”
James Dean Hùng thưa :
“Em có tên đàn em rất trung thành, một thứ “chì” ở bến xe đò Vũng Tàu. Tên nó là Bốn, Bốn lơ xe. Đêm nay anh tạm ngủ ở đó, mai mình thu xếp sau. Hiện giờ cảnh sát biết hết đường đi nước bước của anh rồi. Anh đồng ý không ?”
Trần Đại hỏi :
“Bốn lơ xe ở với ai ?”
“Nó ở một mình, ngưỡng mộ anh hết chỗ nói.”
Rút điếu “Havatampa” khác, Trần Đại nói :
“Ừ, đêm nay độ nhờ Bốn lơ xe.”
James Dean Hùng bèn lấy chiếc xe “Rumi” của Quế cao chở Trần Đại đến nhà Bốn lơ xe. Lần đầu tiên, từ ngày thoát ly gia đình sống ngoài vòng cương toả, Trần Đại mới chịu nghe lời đàn em. Hắn bảo James Dean Hùng :
“Anh không sợ cảnh sát đâu. Nhưng chiều chú mày anh chịu nước lép đấy. Vả lại anh cũng muốn “thưởng thức” một đêm khổ hạnh ở nhà Bốn lơ xe xem cái cảm giác của thằng đi trốn nó như thế nào. Dạo này anh đâm ra cay văn nghệ. Anh định viết quãng đời du đãng của mình. Anh sẽ viết rất hào hùng, rất thật, sẽ chửi vào mặt những thằng đạo đức giả, không hiểu chúng mình sống ra sao, nghĩ thế nào mà cứ bai bai cái mồm chửi anh em mình. Chú nghĩ sao hở Hùng ?”
James Dean Hùng nhìn Trần Đại bằng đôi mắt chiêm ngưỡng :
“Anh viết văn đấy à ?”
Trần Đại móc túi quần lấy ra gói kẹo “Dragée”. Hắn ném cho James Dean Hùng và chỉ giữ lại hai viên. Đưa kẹo vô miệng, Trần Đại vừa nhai vừa nói :
“Viết văn chứ sao. Hùng lạ lắm ư ? Cuộc sống hào hùng và đôi khi tủi nhục của chúng ta là nguồn cảm hứng phong phú cho nhà văn. Tiếc thay, bọn nhà văn chỉ biết có tụi khốn nạn chuyên bắt nạt học trò con nít để “ẵm địa”, chuyện đón đường vắng để hãm hiếp nữ sinh chân yếu tay mềm, rồi về hùa với chính quyền, vơ đũa cả nắm. Lên án chúng ta là bọn du đãng. Họ biết đâu, chính bọn tiểu yêu chó chết đó là kẻ thù đáng phỉ nhổ của chúng ta. Dù sao, chúng ta trót bị đời liệt vào giai cấp du đãng, Vậy hãy hãnh diện nhận danh từ đó, hãy bắt cuộc đời biết chính cuộc đời đê tiện đã dồn chúng ta vào con đường du đãng…”
Trần Đại say sưa ca ngợi du đãng như một nhà đạo đức ca ngợi những cuốn sách luân lý. James Dean Hùng thấy khoan khoái cõi lòng. Nó hỏi đàn anh :
“Anh đã khởi sự viết chưa ?”
Trần Đại hơi nhún vai :
“Sắp sửa rồi. Hồi đây anh được đọc cuốn “Đường về” của nhà văn Thiên Chương. Cuốn tiểu thuyết này viết về du đãng, bênh du đãng và kết tội xã hội. Nhân vật chính trong “Đường về” xưng “tôi”. Hình như ông Thiên Chương đã có thời làm du đãng. Anh đọc cuốn ấy, nhiều đoạn cảm động phát khóc. Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết ngắn quá, nói không đủ. Anh muốn gặp ông Thiên Chương bảo cho ông biết điều đó.”
James Dean Hùng long lanh đôi mắt :
“Ông ấy viết báo nào ?”
“Báo “Hy Vọng”.”
“Sao anh không gặp ông ấy từ hồi mới đọc xong truyện của ông ta ?”
Trần Đại lắc đầu :
“Đối với cuộc đời, muốn thanh minh cách nào, chúng ta vẫn là du đãng. Chả hiểu lòng ông Thiên Chương có rộng rãi tựa văn chương của ông ta không ? Anh ngại mình đến, ông ta sợ “không muốn giây với hủi” hắt hủi xua đuổi mình thì mình lại coi ông ta như kẻ thù và hết thiện cảm với tác phẩm “Đường về” của ông ta.”
James Dean Hùng ngơ ngác, tỏ vẻ thất vọng :
“Khó quá anh nhỉ !”
Trần Đại mỉm cười hết sức kênh kiệu :
“ Cũng chẳng khó, để anh viết thư xem thái độ của ông ta ra sao. Dù sao, anh vẫn hứa với chú rằng, anh sẽ viết một cuốn truyện dài…”
“Về du đãng ?”
“Dĩ nhiên ! Anh khuyên chú nên tìm cuốn “Đường Về” mà đọc. Ít ra trong cuộc đời khốn nạn này cũng có một người đã hiểu chúng ta, đã biết phong thanh cái nguyên do vì đâu những thằng cỡ Trần Đại bỏ rơi tương lai, bỏ rơi tuổi trẻ đi làm du đãng…”
Trần Đại đang “thuyết pháp” James Dean Hùng thì Bốn lơ xe lách cửa bước vào. Nó cúi đầu chào James Dean Hùng và Trần Đại. James Dean Hùng vẫy nó lại gần :
“Đại ca Trần Đại đây, hôm nay thì chú mày rõ mặt đại ca rồi nhé !”
Bốn lơ xe khoanh tay, cung kính :
“Đàn em xin chào đại ca…”
Trần Đại chìa bàn tay phải, Bốn lơ xe rụt rè mãi mới dám bắt. Trần Đại thân mật hỏi :
“Chú ở đây với ai ?”
“Thưa đại ca, em ở một mình ạ !”
“Kiếm ăn khá không ?”
“Dạ, đủ xài.”
“Có bị đứa nào “ếm” không ?”
James Dean Hùng đỡ lời Bốn lơ xe :
“Thưa anh, chú ấy coi vùng này.”
Bốn lơ xe là sếp sòng bến xe đò Vũng Tàu. Ban ngày nó chỉ huy bọn lơ xe, ban đêm nó chỉ huy bọn cao bồi ở Ngã Tư Quốc Tế. Trước đây một năm, Bốn làm lơ xe cho hãng Nam Thải. Sau vụ đấm một cảnh sát giữ trật tự ở bến xe hộc máu mồm để bênh một thằng nhãi mới tập sự nghề lơ bị người cảnh sát bợp tai, Bốn phải bỏ hãng. Cảnh sát ruồng nó nhưng nó rời bến xe Vũng Tàu đi kiếm ăn bến khác.
Cảnh sát quên nó. Một năm sau, Bốn trở về chốn cũ. Nó đã dung dao Trung Cộng bấm một phát bay ra ba bốn lưỡi dao mới hạ nỗi thằng Tư Thẹo ma ni ven và lên ngôi sếp sòng, Bốn không làm lơ nữa. Các đàn em góp tiền nuôi nó. Các chủ xe kiềng mặt nó nên tháng nào cũng dấm dúi cho nó ít nhiều. Các gánh hát biết điều tìm đến Bốn lơ xe, chắc chắn khỏi gặp nạn cọp coi phõ tuồng. Thằng nào lớ ngớ tới vùng đất của Bốn lơ xe làm bậy, nó hạ ngay bằng bất cứ gía nào.
Dưới trướng Bốn lơ xe có chừng ba mươi tên đàn em dám chết vì đàn anh. Bốn không có cha mẹ. Nó lớn lên ở viện mồ côi. Rồi một hôm, nó cảm thấy chán ghét các bà phước, nó chán ghét những mệnh phụ phu nhân hay bố thí bong bóng, kẹo cho nó và hay xoa đầu nó hỏi nó có sung sướng không. Bốn leo tường cô nhi viện, trốn ra ngoài cuộc đời lang thang. Nó tưởng cuộc đời bên ngoài dang rộng bàn tay đón nó. Nó chẳng nghĩ chuyện ngoài đời không có những bàn tay đeo găng vờ vẫn xoa đầu nó như ở viện mồ côi mà chỉ có những bàn chân hung bạo sẵn sàng đạp ngã những đứa trẻ lạc loài, nghèo khổ, bơ vơ. Khi nó biết nghĩ, nó bị đạp ngã, Bốn mới thương các bà Phước. Nó muốn trở về song nó sợ tội. Vì ngày bỏ đi, nó đã ăn cắp ít đồ của viện.
Bốn được tôi luyện trong cái lò tủi nhục, đói rách. Nó đã đi bán báo, đánh giầy, giữ xe. Bán báo nó bị bắt nạt. Đánh giầy nó bị đóng tiền cho chúa đảng. Giữ xe nó bị quỵt tiền. Trái tim Bốn chai lại. Thanh thép tôi đã chin. Mười tám tuổi, Bốn căm thù cuộc đời hết chỗ nói. Nó trở nên tàn nhẫn, khốn nạn. Nó đánh lộn lung tung. Vào bót như cơm bữa. Cuối cùng Bốn đi làm lơ xe. Nó vẫn nung nấu hận thù, hận thù tạo cho nó một sức mạnh ghê gớm. Bốn đấm thằng nào là thằng ấy gục. Ghét ai, nó choảng người đó. Không cần biết người đó là cảnh sát hay lính.
Bốn lơ xe nổi tiếng ở khu vực Ngã Tư Quốc Tế. Từ dạo được tôn làm sếp sòng, Bốn thay đổi tính nết. Nó điềm đạm, thương đàn em và luôn chịu thiệt thòi để chứng tỏ rằng nó cao thượng. Bốn quen James Dean Hùng trong một trường hợp rất… võ hiệp tiểu thuyết.
Đêm hôm James Dean Hùng tới rạp Hưng Đạo coi “Đại nhạc hội”, James Dean Hùng đi với hai tên thuộc hạ. Tôn chỉ của du đãng là không bao giờ xem hát chịu mất tiền cả. James Dean Hùng móc con dao chó đưa cho người soát vé. Hành động này lọt vào mắt đàn em của Bốn lơ xe. Chúng thấy James Dean Hùng cao ráo, to con lại mặc áo “blouson” da, ngỡ Hùng là một “tay tổ” nên không thằng nào dám đụng. Chúng chạt về gọi Bốn lơ xe.
“Giang sơn nào, anh hùng ấy”. Bốn lơ xe nghe đàn em tường thuật bèn nổi máu anh chị. Nó thủ con dao Trung Cộng bấm một phát bay ra bốn lưỡi, đằng đằng sát khí vào rạp Hưng Đạo tìm thằng “bận đồ da”. Nhờ người soát vé chỉ điểm, Bốn lơ xe kiếm ra James Dean Hùng ngay. Nó vỗ vai James Dean Hùng, vẫy tay ra hiệu cho James Dean Hùng rời khỏi ghế ngồi, James Dean Hùng nhếch mép cười, Bốn lơ xe nổi nóng, dí con dao Trung Cộng vào gáy James Dean Hùng :
“Đứng lên, thằng cắc ké ! Hay muốn tao bấm nút dao ?”
James Dean Hùng vươn vai rồi nhanh như chớp nắm lấy tay Bốn lơ xe hất mạnh :
“Đừng đùa ông bạn ! Dùng dao Trung Cộng cảnh sát bắt được thì rũ tù nghe !”
Bốn lơ xe biết gặp tay “chì” lẳng lặng đút dao vào túi. Nó ghé miệng kề tai James Dean Hùng nói :
“Chú nhãi con coi hát không có giấy, anh mời chú ra khỏi rạp ngay.”
James Dean Hùng hỏi :
“Ra khỏi rạp làm gì?”
“Chú nhãi muốn đàn anh làm gì anh cũng chiều.”
James Dean Hùng ngoan ngoãn đứng lên :
“Nào thì ra…gớm, ông bạn khó tính quá”
Ném thanh kẹo “Chewing gum” cho hai tên đàn em, James Dean Hùng dặn :
“Hai chú giữ chỗ giùm anh nhé ! Anh mắc hầu chuyện ông bạn này một chút.”
Bốn lơ xe cười thầm. Nó chẳng thèm đuổi hai thằng nhãi làm gì vội. Hạ tên “bận đồ da” xong, nó túm cổ hai thằng nhãi mấy hồi. Bốn lơ xe đi trước, James Dean Hùng theo sau. Qua chỗ soát vé, nó véo khẽ cánh tay người soát giấy. Anh này nhìn Bốn lơ xe, cảm phục sát đất. Bọn đàn em Bốn lơ xe căng mắt chiêm ngưỡng đàn anh. Bốn dắt James Dean Hùng tới bến xe, vùng đất của nó. James Dean Hùng không phản đối.
Bốn lơ xe dừng chân, hất hàm :
“Thằng cắc ké, lúc nãy trong rạp hát có cảnh sát tao nể đôi chút, giờ tao trị tội mày.”
Bốn lơ xe đủ chữ nghĩa để đọc truyện kiếm hiệp, nó bị ảnh hưởng rất nặng. Bởi thế, trước khi hạ James Dean Hùng, nó khoanh tay kênh kiệu :
“Mày ở ngõ ngách nào, tên là gì hả cắc ké?”
James Dean Hùng trả lời :
“Dạ, tôi là James Dean Hùng, không có chỗ ở rõ rệt.”
Bốn lơ xe cười hô hố :
“Dên Đim à ? Mày lai tây hở ? Khoái quá ta, mày lai kẻ thù của Việt Nam. A lê hấp, cởi bộ đồ da của mày ra Tây lai cắc ké !”
James Dean Hùng lắc đầu :
“Cởi áo lạnh lắm đại ca Bốn lơ xe ạ !”
Bốn lơ xe vừa ngạc nhiên vừa thích thú :
“Mày biết Bốn hả cắc ké ?”
James Dean Hùng xỏ ngọt :
“Bắt nạt con nít, bắt địa, lột áo quần ở khu này thì chỉ có thằng hèn mạt Bốn lơ xe chứ thằng nào nữa. Bộ ông bạn quen Bốn lơ xe à ?”
Bốn lơ xe hét lớn :
“Câm mồm thối của mày lại cắc ké ! Ông nội mày đây là Bốn lơ xe…”
James Dean Hùng khích :
“Ông bạn là Bốn lơ xe thật đấy ư ? May quá, đêm nay tôi được ông bạn chiều chuộng. Nào ông Bốn lơ xe định chiều gì đây ?”
Bốn lơ xe rút dao ra khỏi túi. Nó nhào tới phía James Dean Hùng, James Dean Hùng hơi né, tiện tay chụp lấy Bốn lơ xe tặng Bốn một thế võ nhu đạo, Bốn lơ xe té nhào. James Dane Hùng phóng lại, dùng chân đè chặt lấy cánh tay phải của Bốn lơ xe. Nó đè mạnh quá khiến Bốn đau điếng. Con dao Trung Cộng tuột khỏi bàn tay Bốn lơ xe. Nó nhoài người, ôm chân James Dean Hùng trả miếng. Ngay lúc ấy bọn đàn em của Bốn lơ xe từ rạp hát kéo ra trợ chiến cho đàn anh. Trông rõ thế nguy của Bốn lơ xe, James Dane Hùng nói :
“Bốn lơ xe, ông bạn bằng lòng bỏ qua chuyện này nhé !”
Bốn im lặng. Nó vẫn ghì chân James Dean Hùng định cắn. James Dean Hùng bỏ nhỏ :
“Ông bạn không sợ mất mặt với đàn em à ?”
Bốn nghiến rang, rít tiếng nói căm hờn :
“Im mồm đi cắc ké !”
James Dean Hùng cười nhạt :
“Này Bốn, tao quá tử tế với mày rồi đấy. Mày chỉ còn một phút để lựa chọn hai con đường. Một là mày sẽ bị tao chơi cái trò rạch mặt bằng dao cạo và mày sẽ tiêu sự nghiệp sếp sòng, đàn em mày khinh mày như chó và mày sẽ tự tử nếu mày can đảm. Còn hèn nhát thì mày bán xới vùng này. Hai là mày nên ngoan ngoãn nghe tao, uy tín mày, tao bảo đảm không sứt mẻ một chút nào.”
Bốn lơ xe không ngờ địch thủ của mình chơi trội. Trội cả văn lẫn võ. Nó cố dồn hết nhân điện vào đôi mắt, nhìn James Dean Hùng xem thằng này có tướng anh hùng không. Bỗng James Dean Hùng hỏi :
“Này Bốn, mày biết Trần Đại chứ ?”
Bốn gật đầu lia lịa.
“Tao là đàn em của Trần Đại đây.”
Không hiểu hai tiếng Trần Đại có một mãnh lực gì mà khiến Bốn lơ xe vội vàng buông chân James Dean Hùng ra. Nó không van nài nhưng James Dean Hùng nhấc chân, thôi đè lên cánh tay nó. James Dean Hùng cuối xuống lượm con dao Trung Cộng dắt vào tay Bốn lơ xe và nâng nó dậy. Bốn lơ xe ngạc nhiên hỏi :
“Sao anh không hạ Bốn lơ xe ?”
“Hạ làm gì ?”
“Hạ Bốn lơ xe, anh nổi tiếng liền.”
James Dean Hùng phủi bụi áo Bốn lơ xe :
“Tôi không thù hằn gì Bốn lơ xe cả.”
“Nhưng nó đã sỉ nhục anh.”
“Nhằm gì, tôi khoái “kiểu chơi” của nó lắm.”
James Dean Hùng phát khẽ vào mông Bốn lơ xe giục :
“Thôi đàn em của Bốn tới kia kìa, liệu lời mà giới thiệu nghe Bốn.”
Bốn nao nao tâm hồn. Trong quãng đời du thủ du thực của nó, nó chưa từng gặp một địch thủ nào mã thượng như James Dean Hùng. Thường thường những thằng “trội” hơn Bốn đều đối xử với Bốn hết sức tàn nhẫn. Riêng James Dean Hùng… Bốn chớp mắt thật mau.
Đàn em Bốn vừa kịp tới, Bốn lơ xe quát :
“Chào đại ca James Dean Hùng đi tụi bay !”
Bọn đàn em Bốn lơ xe tưởng ra chào mừng chiến công mới của đàn anh. Không dè chúng gặp sự bất ngờ trên sức tưởng tượng của chúng, Bốn lơ xe giải thích :
“Tụi bay lạ hả ? Người nhà tao nhận lầm. Đại ca James Dean Hùng muốn rỡn tao chơi. Hà hà, suýt nữa thì bị đại ca cho ăn đòn…
Bọn đàn em cúi chào James Dean Hùng. Mĩm cười cởi mở rất đàn anh, James Dean Hùng nói :
“Anh em cả mà, các chú vô coi hát đi.”
Bốn lơ xe tiếp lời James Dean Hùng :
“Đại ca nói đúng, tụi bây vô coi hát đi đặng tao với đại ca kiếm quán nhậu nhẹt tán chuyện chơi.”
Bọn đàn em răm rắp vâng lời. Nhưng chúng đi được mười bước, Bốn lơ xe gọi giật :
“Ê tụi bay săn sóc hai người em của đại ca nghe ! Biểu họ, chút nữa đại ca vô.”
Chờ bọn đàn em khuất hẳn, Bốn lơ xe quỳ xuống lạy James Dean Hùng :
“Em vô lễ mong đàn anh tha thứ.”
James Dean Hùng lại phải nâng Bốn lơ xe đứng dậy :
“Đừng kiểu cách quá Bốn lơ xe, gọi tôi là James Dean Hùng đủ rồi.”
Bốn lơ xe vẫn khúm núm :
“Em đâu dám.”
1.2
James Dean Hùng vỗ vai Bốn khen ngợi :
“Tôi chưa thấy tay sếp sòng nào “thức thời” như chú ! Đây là một kinh nghiệm lớn cho chú, một bài học “du đãng” thiết thực nhất. Khi cần xuống nước, cứ nhịn. Rồi sẽ mài móng vuốt phục thù sau. Nếu nông nỗi, khư khư anh hùng rơm trước bạo lực thì chỉ tổ tiêu ma sự nghiệp.”
Bốn lơ xe được James Dean Hùng dạy dỗ, lắng tai nghi nhận. Nó cũng khen James Dean Hùng :
“Em chưa thấy ai cao thượng như anh. Trong cuộc đời du đãng của em, lần đầu tiên em gặp đàn anh để tôn thờ. Thưa anh, em xin nhường chức sếp sòng này cho anh.”
James Dean Hùng xua tay :
“Chú đừng nghĩ thế. Được quen chú tôi hài lòng lắm. Chú cứ tiếp tục trông nom an hem, nhưng tôi khuyên chú một điều…”
Bốn lơ xe lễ phép :
“Thưa anh dạy điều chi ?”
James Dean Hùng đáp :
“Trước nhất, chú bỏ lối khách sáo đi đã. Điều tôi khuyên chú là đừng bao giờ bắt nạt những kẻ yếu hèn, đừng bao giờ sinh sự với những kẻ không sinh sự với mình. Bất đắc dĩ mới uýnh lộn. Càng những kẻ cắc ké chửi mình, càng nên nín nhịn. Nhưng trước sự bất công, trước uy quyền của bạo lực, biết mình đủ sức chơi thì bằng giá nào cũng nên can thiệp. Hào hiệp ở đó, danh dự ở đó. Và cuộc đời sẽ không khinh bỉ du đãng nữa cũng ở đó.”
Bốn lơ xe im lặng học hỏi, James Dean Hùng tiếp :
“Tôi để chú một thời gian “hành sự” nếu chú thực hiện đúng lời tôi, tôi giới thiệu chú với anh Trần Đại.”
Bốn lơ xe sáng rực đôi mắt. Nó nắm chặt cánh tay James Dean Hùng, hứa :
“Đàn em sẽ tuân lời anh dạy. Xin phép anh bắt đầu từ giờ cho đàn em xưng tụng anh là đàn anh.”
James Dean Hùng chưa kịp nói năng gì hơn, Bốn lơ xe đã rút dao, bấm nút tách một cái. Lưỡi dao sáng loáng bật ra. Bốn rạch khẽ vào ngón tay trỏ. Nó đưa con dao cho James Dean Hùng, ngữa bàn tay phải để máu nhỏ giọt vào giữa lòng bàn tay.
Bốn lơ xe ngước nhìn James Dean Hùng :
“Anh cho em thề !”
James Dean Hùng chìa ngón tay trỏ, rạch khẽ lưỡi dao trên làn da. Nó đợi máu trào mới cho nhỏ giọt vào lòng bàn tay phải của Bốn lơ xe. Sau đó James Dean Hùng ngậm ngón tay vô miệng để máu ngừng rỉ. Bốn lơ xe lè lưỡi liếm vũng máu nhỏ giữa lòng bàn tay. Nó nói :
“Từ phút này, anh bảo lao đầu vào chỗ chết, em sẽ tình nguyện chết vì anh.”
James Dean Hùng dìu nó đi ra phía có ánh sáng. Hai tên du đãng đã liên kết. James Dean Hùng thổi vào tâm hồn Bốn lơ xe một luồng gió “chính nghĩa” cũng như trước đây, Trần Đại đã thổi vào tâm hồn nó. Bốn lơ xe nhắc lại lời hứa của James Dean Hùng :
“Bao giờ em được gặp đại ca Trần Đại ?”
James Dean Hùng trả lời :
“Chú yên chí, tình cờ một hôm nào đấy, Trần Đại sẽ viếng chú.”
Sau đêm đó, Bốn lơ xe liên lạc với James Dean Hùng thường xuyên. Nó giấu chuyện bị James Dean Hùng hạ vì James Dean Hùng dặn nó phải dấu kín. Từ buổi gặp James Dean Hùng, Bốn thấy con người du thủ du thực của nó lớn hẳn lên. Nó ra lệnh cấm đàn em không được “bắt địa” học sinh và trêu chọc đàn bà con gái. Một vài tên đàn em lén lút làm hỗn, Bốn trừng trị thẳng tay. Nó học đòi James Dean Hùng lấy dao cạo rạch mặt đàn em và tước đoạt quyền anh chị. Hình phạt của Bốn lơ xe nghiêm ngặt quá, đàn em đứa nào cũng ngán. Chúng ít lộng hành. Và khu Ngã Tư Quốc Tế tự nhiên nạn du đãng ít đi. Không ai hiểu tại sao nữa.
Bốn lơ xe cảm phục tấm long cao thượng của James Dean Hùng, nó chuyển hướng “hành sự” hy vọng sẽ được gặp Trần Đại, một thần tượng du đãng mà báo chí nhắc nhở tới luôn, một tay đàn anh trong làng, dám thách thức cảnh sát. Ngày tháng trôi qua, Bốn lơ xe vẫn chưa thoả ý muốn. Mãi tới một buổi chiều, James Dean Hùng phóng xe “Rumi” vào ngõ nhà Bốn lơ xe kêu một thằng nhãi đi kiếm nó về gặp Trần Đại, niềm ao ước của nó bấy lâu nay mới được thành tựu.
Dưới con mắt Bốn lơ xe, Trần Đại chỉ là một công tử con nhà giàu. Đại ăn mặc sang trọng quá. Quần áo may ở “Văn Quân” giầy đóng ở “Trinh”, thắt lung “Hít Cốc”, đồng hồ “Oméga”. Trần Đại rất đẹp trai. Giá không có James Dean Hùng, Bốn lơ xe không biết gã công tử bảnh bao đang đứng trong nhà nó lại là một du đãng ngoại hạng. Và giá gặp Trần Đại ở bến xe đò Vũng Tàu một mình, ngứa mắt, Bốn lơ xe chắc phải “bắt địa” và rồi sẽ ốm đòn…
Bốn lơ xe được Trần Đại thân mật hỏi han lấy làm xấu hổ ghê lắm. Đối với Trần Đại và James Dean Hùng, nó chỉ là một thứ Mạc Rô hạn bét vừa vô học, vừa nhà nghèo, vừa bất tài. Vậy mà cư xử cùng đàn em, Bốn lơ xe luôn luôn phách lối, chửi thề, doạ nạt. Bốn lơ xe vừa thoát khỏi miệng giếng, nó nhìn Trần Đại, đôi mắt chan chứa tình cảm và sự kính mộ.
Bốn lơ xe ngượng ngập, may quá James Dean Hùng đã trả lời giùm nó. Trần Đại hỏi :
“Chú vào trại tế bần lần nào chưa ?”
“Dạ, thưa đại ca chưa ạ !”
Trần Đại nhăn mặt :
“Này chú Bốn đừng gọi anh là đại ca nữa. Cứ gọi anh như anh cả là đủ rồi. Nhường hai tiếng đại ca cho quân trộm cắp. Chúng ta không ăn trộm, ăn cắp, chú nhớ chưa ?”
Bốn lơ xe đáp :
“Thưa an hem nhớ.”
“Hùng hay nói với tôi về chú. Có chú tôi mừng lắm.”
“Cám ơn anh.”
“Dạo này chúng nó bắt du đãng, khu của chú bị bố lần nào chưa ?”
“Thưa anh mới bị một lần.”
“Có anh em nào bị thộp không ?”
“Dạ không. Khu này không có tên nào dám chỉ điểm và lũ đàn em không phản bội nên chúng nó có bố ráp cũng vô ích.”
James Dean Hùng nói rõ lý do Trần Đại viếng nhà Bốn lơ xe. Nó mừng quýnh. Nó mua bia, cua nướng, chả thiết đãi Trần Đại. Khi Trần Đại ăn uống, Bốn lơ xe phục dịch như một tên bồi. Nó quả quyết :
“Nhà em nghèo không có giường nệm thơm tho nhưng anh nghĩ đêm tại đây, em hứa không đứa nào dám phá giấc ngủ của anh.”
Trần Đại dập điếu xì gà “Havatampa” nhếch mép cười nói đủ nghe :
“Không đứa nào dám phá giấc ngủ của anh !”
Lúc này tiếng quát tháo, tiếng chân đuổi trước nhà Bốn lơ xe, Trần Đại vẫn nằm im. Hắn nghe rõ tiếng gõ cửa nhà Bốn lơ xe và tiếng người hách dịch gọi :
“Bốn, mở cửa cho thanh niên xét sổ gia đình !”
Bốn lơ xe không trả lời. Trần Đại ngồi dậy, lấy giầy mang. Vừa thắt nút giầy hắn vừa thương Bốn lơ xe, Bốn nhầm to. Đàn em nó đã phản nó rồi. Mang giầy xong, Trần Đại đứng lên, mặc quần áo. Hắn đẩy cửa sổ của căn gác xép chui đầu nhìn ra ngoài. Tiếng kêu gọi Bốn không dứt :
“Bốn, mở cửa đi, mày không thoát đâu !”
Bốn vẫn im lặng. Tiếng gọi chuyển thành lời buộc tội :
“Mở cửa đi Bốn. Ra hàng thì mày khỏi đi Nông Sơn. Không mở cửa chúng tao tông cửa vô tóm cổ mày du đãng ạ !”
Bốn lơ xe thận trọng leo lên cầu thang. Nó thấy Trần Đại đã mặc quần áo tươm tất. Nước mắt nó ứa ra, Bốn lơ xe mếu máo :
“Em đáng tội quá…”
Trần Đại ngậm điếu xì gà chưa mồi lửa. Hắn lấy điếu thuốc khỏi miệng nhẹ nhàng hỏi :
“Tội gì ?”
Bốn lơ xe đưa tay quệt nước mắt :
“Tội chúng nó quấy rầy anh…”
Trần Đại an ủi nó :
“Đâu phải lỗi tại chú. Chú chẳng có tội gì cả. Hãy nghĩ cách đối phó với chúng đi.”
Bốn lơ xe ấp úng :
“Còn…anh…”
Trần Đại hỏi :
“Có lối lên mái lầu không ?”
“Thưa có.”
“Chú chỉ giùm anh.”
Bốn lơ xe bước hẳn lên gác xép. Trong khi đó, tiếng nói của thanh niên chống du đãng quyết liệt hơn :
“Chúng tao cho mày năm phút để suy nghĩ. Quá năm phút không mở cửa sẽ vào tóm cổ mày nghe chưa du đãng !”
Bốn lơ xe không them nghe. Nó chỉ lối leo lên mái gác xép cho Trần Đại. Nó nài nỉ :
“Xin anh tha thứ.”
Trần Đại nắm chặt tay nó :
“Chú không có lỗi thì tha thứ cái gì ?”
Nhưng Bốn lơ xe cứ khăng khăng :
“Xin anh tha thứ, em có lỗi nhiều…”
Trần Đại đành làm vui lòng nó. Bốn lơ xe nghẹn ngào nói :
“Nếu em sống, phải làm du đãng đến già mới bình tĩnh nỗi như anh.”
Trần Đại ngạc nhiên :
“Chú nói gì ? Sống chết sao ?”
Bốn lơ xe đã ráo nước mắt. Giọng nó trở nên can đảm lạ thường. Nó bước dần tới cầu thang, đoạn quay mặt lại trả lời Trần Đại :
“Em không để chúng nó bắt em đâu.”
“Bốn lơ xe chú đừng liều !”
Bốn lơ xe cởi phanh khuy áo. Nó ngạo nghễ :
“Anh đã gọi em là Bốn lơ xe. Như thế đủ lắm rồi. Ít ra kẻ vô học, vô tài là em cũng xứng đáng để sau này anh nhắc tới bằng ba tiếng Bốn lơ xe…”
Trần Đại mím môi suy nghĩ, Bốn lơ xe giục hắn :
“Anh nói anh có cách “dọt”, Bốn lơ xe hèn mọn này bớt lo giùm anh. Giờ mời anh leo lên mái gác đi !”
Trần Đại búng tay tách một cái :
“Bốn lơ xe, anh khuyên chú…”
Trần Đại chưa dứt hết câu, tiếng đập cửa thình thình và lời nhắc nhở Bốn lơ xe vọng lên căn gác xép :
“Du đãng Bốn, thằng khốn khiếp, còn hai phút nữa thôi đấy !”
Bốn lơ xe giục Trần Đại :
“Anh “vù” đi anh…”
“Còn chú ?”
“Em ở lại.”
“Để bị bắt à ?”
“Không, để cho chúng nó biết Bốn lơ xe không dễ bắt như chúng nó tưởng.”
“Chú định trổ “ngón” gì ?”
“Trước tiên em “xử” thằng chỉ điểm !”
“Rồi sau ?”
“Em sống mái với tụi nó.”
“Chú sẽ chết !”
“Em muốn chết anh hùng.”
Bốn lơ xe không kéo dài chuyện nữa. Nhanh như vượn nó tụt xuống cầu thang, kéo sập cánh cửa lên lầu, khoá chặt lại rồi nó ném chìa khoá vào lu nước. Bốn lơ xe ghé miệng vào khe cửa lên lầu, nhắc Trần Đại :
“Cùng lắm anh hãy “dọt”. Còn không anh cứ nằm ngủ mai thằng Bốn bù loong hẹn lại em. Nó đúng hẹn lắm. Em thương nó lắm. Nhờ đàn anh dạy dỗ nó. Chìa khoá em giấu trong lu nước.”
Trần Đại không đáp. Bốn lơ xe nhào tới gần cửa ra vào. Nó ép tai sát vách gỗ, nghe ngóng. Một anh thanh niên chống du đãng hỏi :
“Mày bảo hồi chập tối thằng nào đưa thằng nào tới gặp thằng Bốn ?”
Người bị hỏi trả lời :
“James Dean Hùng !”
Bốn lơ xe giật mình đánh thót một cái. Nó nghiến răng, nắm chặt hai tay đến nỗi các đốt ngón tay chuyển động kêu răng rắc. Bốn uất nghẹn chỉ rít khẽ được mấy tiếng :
“Thằng chó đẻ !”
Nó rút con dao Trung Cộng khỏi túi quần. thầm rủa :
“Tám mỏ lết, đồ phản phé, mày sẽ biết tay đàn anh mày !”
Thanh niên vừa hỏi Tám mỏ lết, lại cật vấn :
“James Dean Hùng nào ?”
“Đàn anh của Bốn lơ xe.”
“Nó cũng ở bến xe à ?”
“Không, nó ở khu khác, “chì” hơn Bốn lơ xe.”
“Nó chở thằng nào mày biết không ?”
“Hình như Trần Đại .”
“Trần Đại là thằng nào ?”
“Tôi không rõ.”
“Thật chứ ?”
“Dạ thật.”
“Nó chở bằng gì ?”
“Xe xì cút tơ.”
“Mày chắc thằng Bốn lơ xe có ở nhà hả ?”
“Chắc.”
“Sao mày dám chắc ?”
“Chập tối Bốn lơ xe sai tôi đi mua La de mời khách mà.”
“Khách là thằng Trần Đại hả ?”
“Dạ.”
Người thanh niên giơ đồng hồ coi rồi nói :
“Hết năm phút. Gọi nó đi bồ Hiền !”
Hiền là thanh niên ốp Tám mỏ lết, trả lời :
“Đợi cảnh sát tới, mình tông cửa vào mới đúng luật.”
“Bao giờ cảnh sát tới ?”
“Sắp sửa.”
Bốn lơ xe lợi dụng thời gian chờ cảnh sát của Thanh Niên chống du đãng để chuẩn bị đối phó. Nó dứt cầu chì ném xuống rãnh.
Bốn tháo luôn cả bóng đèn điện đút vào xó tối. Nó kiếm cái đèn bấm, dắt cạp quần, thủ thanh sắt nhỏ, dài dựng kề cửa. Xong đâu đó, Bốn lên tiếng :
“Chúng mày còn đợi gì chưa tông cửa ?”
Nó phá ra cười rũ rượi :
“Bộ chúng mày sợ cửa tao gài lựu đạn hả ? Hết năm phút rồi đó những thằng cắc ké !”
Người thanh niên chống du đãng chửi bới :
“Ráng chờ chút nghe Bốn, đời mày kể như lúa rồi con ơi !”
Bốn gầm vang như tiếng rống của sư tử :
“Tông cửa đi. Tao chờ cắt thịt hôi thối của chúng mày. Tông cửa đi bọn cắc ké ! Bọn mày cật đông ăn hiếp người, tông cửa đi chúng mày sẽ biết đời thằng nào lúa trước !”
Trần Đại nghe Bốn lơ xe tỏ chí khí, hắn lắc đầu thở dài. Bên ngoài, tiếng chửi bới không kém phần sôi nổi. Bốn thôi trả đũa. Nó lùi lại cách cửa năm thước. Tư thế đó Bốn lơ xe cho rằng rất lợi. Hễ bên ngoài tông cửa đi vào là mắc bẫy của nó.
Bốn lơ xe khiêu khích :
“Sao chưa tông cửa bắt tao đi ? Bộ chúng mày gờm Bốn lơ xe hả, bọn khốn nạn !”
Một người thanh niên chống du đãng trả lời :
“Đừng vội vàng tên lơ xe thô bỉ. Mày cứ yên tâm rồi cái tròng sẽ tròng vào cổ mày và mày sẽ bị lôi xềnh xệch như con chó chạy rông ngoài lộ…”
Bốn nổi giận. Nó vơ hòn gạch, ném mạnh vào cánh cửa. Bên ngoài, một loạt cười khoái chí tiếp đón viên gạch trút hận của Bốn lơ xe. Nó chửi thề luôn mồm. Khiến một người thanh niên khác phải “đáp lễ” :
“Đồ lơ xe, mày sẽ đi Nông Sơn con ạ ! Người ta sẽ rút hết máu du đãng trong người mày ra và sẽ chích máu heo vô thân thể mày. Mày sẽ biến thành đồ heo, lơ xe ạ !”
Bốn đứng một chỗ không yên. Sự căm phẫn làm nó muốn di chuyển. Bốn thét :
“Bọn chó đẻ, có giỏi tông cửa vô coi !”
Một bàn chân đạp rình một cái đáp lời thách thức của Bốn lơ xe. Nhưng cửa gài kỹ nên không bị tông. Bốn nín thở, nó nhẹ nhàng bước tới phía cửa, cẩn thận rút cái then ra. Rồi nói lui về chỗ cũ. Nó không quên mang theo thanh sắt. Bố trí xong xuôi, Bốn lơ xe chửi bới om xòm :
“Bọn chó đẻ, vô đi chứ !”
“Để mày sống thêm vài phút nữa Bốn lơ xe ạ !”
“Bọn chó đẻ không dám vô à ?”
“Chưa thèm vô.”
Bốn lơ xe cười khanh khách :
“Ông nội chúng mày sống lại, cho ăn hủ tiếu, biểu tụi mày vô cũng không dám vô nữa là…”
“Lơ xe, hãy coi chừng !”
“Vô đi bọn chó đẻ ! Tao chờ chúng mày mà…”
Nghe Bốn lơ xe phách lối quá, đám thanh niên chống du đãng nổi sùng. Một người đạp mạnh cái nữa. Cánh cửa bật tung. Người thanh niên đó ngã chúi vào trong. Bốn lơ xe lợi dụng trong tối, nhảy lại đá bốp một cái trúng cạnh sườn kẻ thù. Nó túm áo đối thủ, dựng lấy làm cái mộc đỡ đòn cho nó.
Bốn ra điều kiện :
“Chúng mày nhào vô tao đâm chết thằng này !”
Nó rút dao bấm tách một lưỡi. Lưỡi dao bật ra sáng loáng. Bốn lơ xe dí sát gáy người thanh niên thất thế :
“Đứng im, mày nhúc nhích tao bấm liền. Bốn lơ xe không nói láo bao giờ. Mày nghe chưa ?”
Bốn ấn lưỡi dao thêm chút nữa. Người thanh niên hoảng hồn :
“Tao nghe rồi.”
“Cấm mày không được xưng tao. Nói lại coi thằng chó đẻ.”
“Tôi nghe rồi.”
“Chưa được.”
“Em nghe rồi.”
“Chưa được.”
“Con nghe rồi ạ !”
Bốn bắt người thanh niên đứng im. Nó nhảy vèo tới cửa đóng sập lại, gài then như cũ. Đám thanh niên ở ngoài chưa kịp phản ứng gì. Vì Bốn lơ xe hành động chớp nhoáng và cũng vì vậy đồng bọn đã lọt bẫy của Bốn. Bốn lấy đèn bấm rọi thẳng vào mặt đối thủ :
“Bốn lơ xe không giết mày đâu. Nhưng nếu mày nhích lưỡi dao này sẽ xả đống thịt hôi của mày ngay lập tức.”
Người thanh niên thất thế nín thinh. Bốn lơ xe biết chắc rằng nó chỉ hoa lưỡi dao trước mặt đối thủ một lần thôi là đối thủ của nó sẽ nhụt “chí khí”. Nó để người thanh niên đứng chết dí một chỗ, Bốn lơ xe lùi về lu nước xắn ống tay áo, thò tay vào lu nước tìm cái chìa khoá. Sau đó vẫn âm thầm lủi trong bóng tối, Bốn lơ xe tới cầu thang. Nó trèo lên rất khẽ, mở ổ khoá và nâng cánh cửa gác xép. Bốn lơ xe không gây một tiếng động nhỏ nào nên người thanh niên cứ tưởng kẻ thù đang đứng sau lưng mình. Bởi vậy Bốn mới đủ thì giờ vẽ lại chiến thuật.
Nó rút đèn bấm quệt một vệt ánh sáng kiếm Trần Đại.
Bốn ngạc nhiên đến rụng rời. Nó thấy Trần Đại dựa lưng vào cửa sổ, đương phì phèo điếu “Havatampa”. Bốn lơ xe gọi khẽ :
“Thưa anh…”
Trần Đại bước nhẹ đến gần, nói nhỏ :
“Gì thế chú ?”
“Mời anh xuống gấp !”
“Đi “đường bộ” à ?”
“Vâng, khỏi “nhảy dù””!
“Chú chắc chứ ?”
“Dạ, em có mộc rồi. Thôi, mời anh xuống gấp kẻo con vật hy sinh của em nó thoát lưới.”
Bốn lơ xe nhảy vèo xuống trước. Nó túm cả áo gáy người thanh niên doạ :
“Mày muốn chết không ?”
Người thanh niên lắc đầu.
“Tao với mày không thù, không oán sao mày tiêu diệt tao ?”
“Người ta thuê tôi.”
“Thuê mày bao nhiêu ?”
“Thuê từng tối.”
“Nghĩa là chúng mày đi bắt du đãng vì chúng mày cần tiền chứ chẳng phải vì xã hội mà diệt du đãng hả?”
DUYÊN ANH
1.1
Đến nữa đêm , khu phố bị bao vây. Hai chiếc xe cam nhông chặn ở đầu đường. Trên năm chục người mặc đồ trận, võ trang súng các bin nhưng không nạp đạn ùa vào ngõ hẻm. Họ đi từng tốp năm người không phải bố ráp, hỏi sổ gia đình mà mục đích của họ là lùng bắt du đãng.
Những bước chân chạy huỳnh huỵch. Những tiếng gõ cửa. Những tiếng quát tháo làm rộn vang khu phố. Gã chỉ điểm làm trọn nhiệm vụ. Chưa đầy nữa tiếng, người ta đã thộp cổ được ngót hai mươi tên đầu trâu mặt ngựa. Có đứa chống cự. Báng sung cảnh cáo nó. Có đứa vùng chạỵ Người ta rượt đuổi. Tới chỗ tối vắng, nó rút dao ra xỉa. Người ta vất vả lắm mới hạ nổi nó. Cuộc bắt người sôi nổi, hồi hộp cho cả người bắt lẫn kẻ bị bắt.
Lúc ây Trần Đại đang nằm ngủ trên căn gác xép của Bốn lơ xe. Hắn vụt thức. Hơi ngạc nhiên đôi chút. Đại ngồi nhỏm dậy. Hắn rút điếu xì gà “Havatampa” lột bao giấy và ngậm miệng. Từ dưới nhà, Bốn lơ xe mò mẫm lên. Nó nhìn thấy điếu thuốc trên môi đàn anh chưa mồi lửa. Bèn móc túi lấy hộp quẹt bật lia lịa. Tay nó run rẩy. Trước mặt đàn anh nó cố bình tĩnh để khỏi bị mắng là đồ hèn. Trần Đại mồi thuốc, Hắn rít một hơi thật dài. Đoạn hắn nhả hết khói. Hương thơm quyến rũ lan toả kín căn gác xép. Hít một hơi nữa, nuốt quá nữa số khói vào buồn phổi, Trần Đại mới hất hàm :
“Lộn xộn gì đó ?”
“Thưa anh, chúng nó bặt du đãng ạ !”
Trần Đại nhếch mép cười :
“Liệu chúng có bắt anh không ?”
Bốn lơ xe lo ngại nhìn đàn anh :
“Chúng nó đến từng nhà…”
Nó chẳng dám nói hết ý. Nhưng Trần Đại hiểu. Hắn hỏi :
“Nó có đến nhà chú không ?”
Bốn lơ xe lắc đầu :
“Em không biết.”
Trần Đại rít thuốc. Tiếng chân chạy huỳnh huỵch, tiếng gõ cửa, tiếng quát tháo bắt hắn suy nghĩ đôi chút.
“Tụi nào đấy ?”
“Thưa anh tụi “Thanh niên chống du đãng”.”
Trần Đại nhún vai :
“Tưởng lính nhảy dù mới ngán chứ bọn thanh niên thì chú xuống cho anh ngủ thêm chút nữa đi !”
Bốn lơ xe không dám cãi đàn anh. Nó ngồi ì ngửi mùi xì gà. Tưởng nó thèm chất khói, Trần Đại đưa cho nó điếu thuốc hắn đang hút dở :
“Hút giùm anh chút chú mày. Hừ đang đêm hút thuốc đâm say.”
Bốn lơ xe trịnh trọng đỡ lấy điếu thuốc. Nó không hút mà lại dập đi.
“Chú mày chê à ?”
“Dạ không.”
“Thế sao không hút ?”
“Dạ để…để…”
“Để gì ?”
“Thưa anh, em lo lắm ạ !”
Trần Đại phát nhẹ lên vai đàn em :
“Lo cái gì ?”
Bốn lơ xe bối rối :
“Em lo thằng chỉ điểm.”
“Thằng chó chết nào đấy ?”
“Thưa anh nó đeo mặt nạ. Lại cũng mặc đồ lính nên em chưa nhận ra nó. Em hứa với anh sẽ điều tra và rạch mặt nó bằng dao cạo.”
Trần Đại thân mật hỏi :
“Chú vẫn thích chơi trò ấy à ?”
Bốn lơ xe đáp :
“Thưa anh, em chỉ còn chơi trò này với những quân phản bội.”
Tiếng chân chạy, tiếng chân đuổi theo, tiếng quát tháo, tiếng đánh đập nghe gần hơn. Bốn lơ xe trân trân nhìn Trần Đại. Nó muốn nói một điều gì, lại thôi. Trần Đại giục nó :
“Chú xuống đi, chừng nào chúng nó gõ cửa nhà mình hãy hay. Anh có cách “ dọt” mà !”
Mắt Bốn lơ xe sang rực như mắt mèo. Nó lặng lẽ tụt xuống cầu thang. Trần Đại đứng hẳn lên vương vai. Rồi nghĩ sao, hắn lại ngồi xuống và nằm dài thẳng cẳng trên sàn gác xép.
Đại rút điếu xì gà “Havatampa” khác, châm lửa hút không để ý đến chuyện bắt du đãng của thanh niên. Lần đầu tiên Trần Đại trú chân tại khu phố này. Chiều nay đang ngồi trong một “Snack bar” với nhóm đàn em. Trần Đại bỗng nổi máu anh hùng. Và bây giờ, hắn phải tạm ẩn náu ở nhà Bốn lơ xe.
Nguyên nhân của sự nổi máu anh hung rất giản dị. Trần Đại thấy một người cảnh sát lôi một bên quang thúng của một người đàn bà bán hàng rong. Người đàn bà có bầu chừng bảy tám tháng. Chị ta chỉ có mỗi tội là dám bán hàng rong trên vỉa hè đã có lệnh cấm của Toà Đô Sảnh. Mặc dầu chị đàn bà đã sùi bọt mép xin xỏ, người cảnh sát vì quá sốt sắng với nhiệm vụ, không tha thứ. Ông ta bắt chị đàn bà bán hàng rong quẩy gánh và cầm một bên quang thúng lôi xềnh xệch như lôi một kẻ phạm trọng tội.
Chị đàn bà chửa đi đứng phải gượng nhẹ. Người cảnh sát không thèm hiểu. Ông ta phăng phăng lôi như để trả thù những lần bắt hụt. Vì các chị em bán hàng rong trên các vỉa hè lớn của Sài Gòn có một hệ thống báo động đường dây. Nhác trông cảnh sát tới người nọ nháy người kia. Cảnh sát ít khi thộp được họ.
Người cảnh sát khuôn mặt lầm lì. Trần Đại, nhất là đàn em của hắn, vốn rất ghét cảnh sát. Đối với du đãng, cảnh sát là kẻ thù và trái lại. Đại theo dõi cảnh bắt người “trái phép” đó. Người cảnh sát cố ý lôi nhanh chị đàn bà bán hàng rong về bót cho xong công tác. Chị đàn bà vừa lo bị phạt vừa hấp tấp theo người cảnh sát. Chị ta vấp ngã trên hè phố. Trái cây đổ ngổn ngang. Người cảnh sát không những chẳng nhặt giùm mà còn giục chị đứng dậy mau. Chị đàn bà nhăn nhó. Đau khổ.
Trần Đại nâng ly bia uống ừng ực một hơi cho cạn. Hắn rời khỏi đám đàn em. Lững thững bước ra hè phố. Túm lấy tay trái người cảnh sát, Trần Đại hỏi :
“Cảnh sát là bạn dân, thương yêu dân ghê lắm, tại sao riêng ông ác thế ?”
Người cảnh sát giơ tay phải toan chụp tay của Trần Đại. Nhưng nhanh hơn hắn đã vồ luôn cả tay phải của người cảnh sát và nắm thật chặt khiến người cánh sát hết cựa quậy. Trần Đại nhìn vào “Snack bar” lắc đầu mạnh một cái. Bốn tên đàn em vội trả tiền rồi ào ra.
“Các cậu nhặt giùm những trái cây rớt bừa bãi giùm bà này đi !”
Vẫn nắm chặt tay người cảnh sát, Trần Đại nói :
“Chú mày biết anh là ai không ?”
Người cảnh sát căng mắt nhìn Trần Đại. Ông ta thấy khuôn mặt Đại thật khôi ngô. Vầng trán cao, tuy bướng bỉnh song nhất định Trần Đại không thuộc thành phần ít chữ nghĩa. Lâu nay, người cảnh sát đã từng được các sếp khuyên nhủ, hễ gặp các “cậu du đãng” con ông cháu cha thì nên né ngay, kẻo bắt nhầm đánh nhầm thì hoặc các sếp sẽ phải xin lỗi sùi bọt mép hoặc cả sếp lẫn nhân viên sẽ bể nồi cơm. Các “cậu du đãng” tung hoành ghê lắm. Có cậu lấy xe số VN của cha chú đi thanh toán một món nợ máu hoặc đi “ăn hàng”. Có “cậu” mượn nhẹ súng của ông già doạ cánh sát. Bị thộp cổ, các cậu chửi cảnh sát như tát nước vào mặt. Cảnh sát lạy các “cậu” hơn tế sao rồi mời các “cậu” về. Những vụ tréo cẳng ngỗng này, báo chí một dạo đã tường thuật. Người cảnh sát tuy chưa có kinh nghiệm bản thân nhưng nghe Trần Đại gọi mình bằg “chú mày” một cách trịch thượng thế, đâm ra gờm gờm. Ông ta dịu giọng :
“Cậu là ai, can thiệp việc của tôi làm gì ?”
Trần Đại nhổ nước miếng vào mặt người cảnh sát :
“Thằng chó chết bành tai nghe cho kỹ…”
Đại ngừng lời, hắn đưa mắt ra hiệu cho bọn đàn em. Hắn ôn tồn bảo chị đàn bà bán hàng rong :
“Bà quay đi chỗ khác đi !”
Chị đàn bà long lanh đôi mắt biết ơn nhìn Trần Đại rồi quay gánh lên vai, rảo bước. Cảnh mã thượng đó lọt hết vào mắt đám tuổi trẻ ngồi trong “Snack bar”. Họ ngưng uống, hướng hết ra vĩa hè xem Trần Đại xử người cảnh sát ra sao. Bị Trần Đại xiết tay đau quá, người cảnh sát nài nỉ :
“Cậu buông tôi ra !”
Trần Đại cười gằn :
“Buông sao được, tao phải lấy cái tai của mày làm kỷ niệm !”
Người cảnh sát thất sắc, cuống quít hỏi :
“Cậu là ai ? Cậu là ai ?”
Trần Đại hét lớn :
“Tao là du đãng nghe rõ chưa ? Là du đãng, là du đãng, là du đãng…”
Tiếng hét của Trần Đại chở chất đầy sự phẫn uất. Hắn thù hằn hai tiếng “du đãng” như mọi người thù hằn những sự việc đã biến cuộc đời mình thành một khoảng đất hoang không ai thèm nhìn nhận.
Trần Đại nhắc lại :
“Tao là du đãng, tao là du đãng, tao là du đãng, kẻ thù của xã hội bẩn thỉu, hèn hạ, ti tiện, ích kỷ và đàng điếm này. Tao đây. Trần Đại đây, tao hãnh diện tao là du đãng. Nào, ra tay đi thằng chó chết !”
Trần Đại buông tay người cảnh sát. Hắn lùi một bước và phóng một trái đấm vào thẳng mặt người cảnh sát. Vừa bị đánh đau, vừa bị sỉ nhục, tự ái của người cảnh sát bốc lên, ông quên hẳn chuyện du đãng… cậu. Đưa cánh tay áo chùi bãi nước miếng trên mặt, người cảnh sát nhào tới ăn thua với Trần Đại.
Bốn tên đàn em chực tiếp tay, Trần Đại né tránh và nói :
“Các chú đừng thèm chơi hội chợ. Mình anh đủ hạ thằng chó chết này !”
Rồi như con sói già thừa kinh nghiệm, Trần Đại vờn người cảnh sát. Quen đấm đá, hắn coi người cảnh sát như con nai. Nhưng vì cần trổ tài mã thượng còn chẩu nên hắn dùng một thế võ duy đô quăng người cảnh sát. Người cảnh sát đã được huấn luyện võ nghệ tại trường nên tránh cái ngã tài tình. Chứ không, vĩa hè lát gạch, tránh sao khỏi vỡ đầu.
Người cảnh sát rút súng toan bắn chỉ thiên để cầu cứu đồng nghiệp. Khẩu sung vừa rút khỏi bao, Trần Đại đã tung người tới đá vào một cái trúng tay kẻ thù. Khẩu sung văng xa. Một tên đàn em Trần Đại chạy tới lượm chiếm lợi phẩm nhét vào túi quần.
Trần Đại bồi thêm một cú đá giầy mõm nhọn vô cạnh sườn kẻ thù. Người cảnh sát đơn độc chịu đòn, Trần Đại túm ngực ông ta lôi dậy, phóng một trái đấm bạo tàn giữa ngực người cảnh sát. Ông ta gục ngã trên vĩa hè, Trần Đại hạ ống tay áo, rút lưỡi dao cạo định, hoặc xin một cái tai kẻ thù hoặc rạch mặt vài nhát làm kỷ niệm thì có hiệu lệnh báo động. Hắn nhét lưỡi dao cạo trong ống tay áo, nhổ một bãi nước miếng nữa lên cái xác chết ngất của người cảnh sát. Đoạn hắn móc túi ngực, rút một điếu xì gà “Havatampa” đưa lên miệng, lấy răng xé lớp giấy bóng bọc ngoài, ngậm vào môi châm lửa hút rồi mới bước xuống đường.
Cử chỉ bình thản của Trần Đại đượm nhiều tính chất hiệp sĩ trên màn ảnh khiến các cậu tập làm du đãng them nhỏ rãi. Bây giờ tên đàn em đã rồ chiếc “Rumi” và đã sang số 1, Trần Đại vừa nhảy lên đệm là chiếc xe gắn máy vù biến ngay. Ba tên đàn em khác biết chắc mọi người chỉ chú ý đàn anh của mình bèn lộn vào “Snack bar” làm những người khác mới.
Xe díp cấp cứu của cảnh sát tới lay tỉnh người bạn của họ. Đôi mắt của người cảnh sát bị đánh mở dần, miệng thều thào :
“Nó… xưng… nó… là… Trần Đại…”
Một người nói to :
“Nó là Trần Đại hả ? Đang có lệnh tập nã thằng chó đẻ ấy đấy. May cho anh là nó chưa kịp rạch mặt anh ! Chúng tôi có hết địa chỉ nó trú ẩn. Đêm nay nhất định lùm nó trả thù cho anh.”
Người ấy sờ tay lên má :
“Trần Đại, tao không quên những vết rạch của mày đâu! Nó đã thành sẹo rồi con ạ !”
Từ trong “Snack bar” những tên đàn em trung thành của Trần Đại nhìn ra, mỉm cười. Một đứa búng tay kêu bồi :
“Cho nghe năm lần bản “O.K. corall” nhé !”
Một đứa cao hứng, đập chân hát trước :
“Gun Fight at O.K. corall… O.K. corall… Your Love. Your Love… Keep the Flame, let it burn…”
Nó nhớ câu nào hát câu đó. Tới khi nhạc trỗi lên, giọng chàng ca sĩ Frankie Laine trĩu nặng hận thù bài hát “O.K. Corall” nó thổi sáo theo, coi “Snack bar” như nhà riêng của nó. Ai cũng biết ba thằng này tham dự trận “xử” người cảnh sát nhưng không ai dám ngó thẳng chúng. Chỉ nhìn trộm.
Ba tên đàn em của Trần Đại đợi cảnh sát “thu dọn chiến trường” xong mới chịu rời “Snack bar”. Chúng gọi Taxi rông vào Chợ Lớn tìm Trần Đại báo cho Đại biết một thông tin quan trọng.
“Cảnh sát bảo có lệnh tập nã anh đấy. Mẹ kiếp, nó gọi anh là chó hoang. Chúng nó có hết địa chỉ của anh cư trú. Đêm nay nó nhất định túm anh. Vậy tối nay anh đến nhà em Ái Hoa mà ngủ.”
Trần Đại nghiến nát mẫu gỗ bịt ở dưới điếu xì gà “Havatampa”. Nghiến chán, hắn thổi mạnh mẫu gỗ đụng cánh cửa kêu khẽ một tiếng, Trần Đại lắc đầu :
“Ông chú thân mến thực sự cộng tác với ông bố thân mến rồi ?”
Bọn đàn em nghe Trần Đại nói, đứng im lặng không dám hỏi han gì nữa. Mắt Trần Đại đỏ ngầu. Hắn gật gù một cách bất đắc dĩ :
“Càng tốt. càng tốt, mất hết lien hệ gia đình. Ôi ! Cái gia đình khốn nạn, cái xã hội khốn nạn, Trần Đại này lưu luyến gì đâu.”
Hắn vỗ vai một tên đàn em :
“Bằng lòng chưa, chủ mình ?”
Tên đàn em nhếch mép cười. Trần Đại nguôi uất ức, hắn nói :
“Khổ nỗi tao vừa tát con Ái Hoa hai cái bây giờ tính sao với nó hả Quyền Tân Định?”
Quyền Tân Định cười hì hì :
“Thì đàn anh cứ nhào đại, lấy thịt đè người là chịu tuốt.”
“Kế của chú mình “yếu” quá, Năm Hoà Hưng đồng ý không ?”
Năm Hoà Hưng xua tay :
“Dạ, Năm này xin anh miễn hỏi vì Năm này không có khiếu về… đàn bà. Đàn anh hỏi James Dean Hùng, hắn sành điệu hơn.”
Trần Đại hất hàm :
“Chú khuyên anh thế nào đây James Dean Hùng ?”
“Em nghĩ cảnh sát chắc chắn biết cả nhà của con Hoa nữa. Anh tới đó không có lợi. Vừa bị Ái Hoa chê vừa lo chạy.”
Trần Đại phá ra cười khoái chí :
“Hay lắm, chú mày hay lắm. Vậy đêm nay Trần Đại này lưu vong miệt nào ?”
James Dean Hùng thưa :
“Em có tên đàn em rất trung thành, một thứ “chì” ở bến xe đò Vũng Tàu. Tên nó là Bốn, Bốn lơ xe. Đêm nay anh tạm ngủ ở đó, mai mình thu xếp sau. Hiện giờ cảnh sát biết hết đường đi nước bước của anh rồi. Anh đồng ý không ?”
Trần Đại hỏi :
“Bốn lơ xe ở với ai ?”
“Nó ở một mình, ngưỡng mộ anh hết chỗ nói.”
Rút điếu “Havatampa” khác, Trần Đại nói :
“Ừ, đêm nay độ nhờ Bốn lơ xe.”
James Dean Hùng bèn lấy chiếc xe “Rumi” của Quế cao chở Trần Đại đến nhà Bốn lơ xe. Lần đầu tiên, từ ngày thoát ly gia đình sống ngoài vòng cương toả, Trần Đại mới chịu nghe lời đàn em. Hắn bảo James Dean Hùng :
“Anh không sợ cảnh sát đâu. Nhưng chiều chú mày anh chịu nước lép đấy. Vả lại anh cũng muốn “thưởng thức” một đêm khổ hạnh ở nhà Bốn lơ xe xem cái cảm giác của thằng đi trốn nó như thế nào. Dạo này anh đâm ra cay văn nghệ. Anh định viết quãng đời du đãng của mình. Anh sẽ viết rất hào hùng, rất thật, sẽ chửi vào mặt những thằng đạo đức giả, không hiểu chúng mình sống ra sao, nghĩ thế nào mà cứ bai bai cái mồm chửi anh em mình. Chú nghĩ sao hở Hùng ?”
James Dean Hùng nhìn Trần Đại bằng đôi mắt chiêm ngưỡng :
“Anh viết văn đấy à ?”
Trần Đại móc túi quần lấy ra gói kẹo “Dragée”. Hắn ném cho James Dean Hùng và chỉ giữ lại hai viên. Đưa kẹo vô miệng, Trần Đại vừa nhai vừa nói :
“Viết văn chứ sao. Hùng lạ lắm ư ? Cuộc sống hào hùng và đôi khi tủi nhục của chúng ta là nguồn cảm hứng phong phú cho nhà văn. Tiếc thay, bọn nhà văn chỉ biết có tụi khốn nạn chuyên bắt nạt học trò con nít để “ẵm địa”, chuyện đón đường vắng để hãm hiếp nữ sinh chân yếu tay mềm, rồi về hùa với chính quyền, vơ đũa cả nắm. Lên án chúng ta là bọn du đãng. Họ biết đâu, chính bọn tiểu yêu chó chết đó là kẻ thù đáng phỉ nhổ của chúng ta. Dù sao, chúng ta trót bị đời liệt vào giai cấp du đãng, Vậy hãy hãnh diện nhận danh từ đó, hãy bắt cuộc đời biết chính cuộc đời đê tiện đã dồn chúng ta vào con đường du đãng…”
Trần Đại say sưa ca ngợi du đãng như một nhà đạo đức ca ngợi những cuốn sách luân lý. James Dean Hùng thấy khoan khoái cõi lòng. Nó hỏi đàn anh :
“Anh đã khởi sự viết chưa ?”
Trần Đại hơi nhún vai :
“Sắp sửa rồi. Hồi đây anh được đọc cuốn “Đường về” của nhà văn Thiên Chương. Cuốn tiểu thuyết này viết về du đãng, bênh du đãng và kết tội xã hội. Nhân vật chính trong “Đường về” xưng “tôi”. Hình như ông Thiên Chương đã có thời làm du đãng. Anh đọc cuốn ấy, nhiều đoạn cảm động phát khóc. Tuy nhiên, cuốn tiểu thuyết ngắn quá, nói không đủ. Anh muốn gặp ông Thiên Chương bảo cho ông biết điều đó.”
James Dean Hùng long lanh đôi mắt :
“Ông ấy viết báo nào ?”
“Báo “Hy Vọng”.”
“Sao anh không gặp ông ấy từ hồi mới đọc xong truyện của ông ta ?”
Trần Đại lắc đầu :
“Đối với cuộc đời, muốn thanh minh cách nào, chúng ta vẫn là du đãng. Chả hiểu lòng ông Thiên Chương có rộng rãi tựa văn chương của ông ta không ? Anh ngại mình đến, ông ta sợ “không muốn giây với hủi” hắt hủi xua đuổi mình thì mình lại coi ông ta như kẻ thù và hết thiện cảm với tác phẩm “Đường về” của ông ta.”
James Dean Hùng ngơ ngác, tỏ vẻ thất vọng :
“Khó quá anh nhỉ !”
Trần Đại mỉm cười hết sức kênh kiệu :
“ Cũng chẳng khó, để anh viết thư xem thái độ của ông ta ra sao. Dù sao, anh vẫn hứa với chú rằng, anh sẽ viết một cuốn truyện dài…”
“Về du đãng ?”
“Dĩ nhiên ! Anh khuyên chú nên tìm cuốn “Đường Về” mà đọc. Ít ra trong cuộc đời khốn nạn này cũng có một người đã hiểu chúng ta, đã biết phong thanh cái nguyên do vì đâu những thằng cỡ Trần Đại bỏ rơi tương lai, bỏ rơi tuổi trẻ đi làm du đãng…”
Trần Đại đang “thuyết pháp” James Dean Hùng thì Bốn lơ xe lách cửa bước vào. Nó cúi đầu chào James Dean Hùng và Trần Đại. James Dean Hùng vẫy nó lại gần :
“Đại ca Trần Đại đây, hôm nay thì chú mày rõ mặt đại ca rồi nhé !”
Bốn lơ xe khoanh tay, cung kính :
“Đàn em xin chào đại ca…”
Trần Đại chìa bàn tay phải, Bốn lơ xe rụt rè mãi mới dám bắt. Trần Đại thân mật hỏi :
“Chú ở đây với ai ?”
“Thưa đại ca, em ở một mình ạ !”
“Kiếm ăn khá không ?”
“Dạ, đủ xài.”
“Có bị đứa nào “ếm” không ?”
James Dean Hùng đỡ lời Bốn lơ xe :
“Thưa anh, chú ấy coi vùng này.”
Bốn lơ xe là sếp sòng bến xe đò Vũng Tàu. Ban ngày nó chỉ huy bọn lơ xe, ban đêm nó chỉ huy bọn cao bồi ở Ngã Tư Quốc Tế. Trước đây một năm, Bốn làm lơ xe cho hãng Nam Thải. Sau vụ đấm một cảnh sát giữ trật tự ở bến xe hộc máu mồm để bênh một thằng nhãi mới tập sự nghề lơ bị người cảnh sát bợp tai, Bốn phải bỏ hãng. Cảnh sát ruồng nó nhưng nó rời bến xe Vũng Tàu đi kiếm ăn bến khác.
Cảnh sát quên nó. Một năm sau, Bốn trở về chốn cũ. Nó đã dung dao Trung Cộng bấm một phát bay ra ba bốn lưỡi dao mới hạ nỗi thằng Tư Thẹo ma ni ven và lên ngôi sếp sòng, Bốn không làm lơ nữa. Các đàn em góp tiền nuôi nó. Các chủ xe kiềng mặt nó nên tháng nào cũng dấm dúi cho nó ít nhiều. Các gánh hát biết điều tìm đến Bốn lơ xe, chắc chắn khỏi gặp nạn cọp coi phõ tuồng. Thằng nào lớ ngớ tới vùng đất của Bốn lơ xe làm bậy, nó hạ ngay bằng bất cứ gía nào.
Dưới trướng Bốn lơ xe có chừng ba mươi tên đàn em dám chết vì đàn anh. Bốn không có cha mẹ. Nó lớn lên ở viện mồ côi. Rồi một hôm, nó cảm thấy chán ghét các bà phước, nó chán ghét những mệnh phụ phu nhân hay bố thí bong bóng, kẹo cho nó và hay xoa đầu nó hỏi nó có sung sướng không. Bốn leo tường cô nhi viện, trốn ra ngoài cuộc đời lang thang. Nó tưởng cuộc đời bên ngoài dang rộng bàn tay đón nó. Nó chẳng nghĩ chuyện ngoài đời không có những bàn tay đeo găng vờ vẫn xoa đầu nó như ở viện mồ côi mà chỉ có những bàn chân hung bạo sẵn sàng đạp ngã những đứa trẻ lạc loài, nghèo khổ, bơ vơ. Khi nó biết nghĩ, nó bị đạp ngã, Bốn mới thương các bà Phước. Nó muốn trở về song nó sợ tội. Vì ngày bỏ đi, nó đã ăn cắp ít đồ của viện.
Bốn được tôi luyện trong cái lò tủi nhục, đói rách. Nó đã đi bán báo, đánh giầy, giữ xe. Bán báo nó bị bắt nạt. Đánh giầy nó bị đóng tiền cho chúa đảng. Giữ xe nó bị quỵt tiền. Trái tim Bốn chai lại. Thanh thép tôi đã chin. Mười tám tuổi, Bốn căm thù cuộc đời hết chỗ nói. Nó trở nên tàn nhẫn, khốn nạn. Nó đánh lộn lung tung. Vào bót như cơm bữa. Cuối cùng Bốn đi làm lơ xe. Nó vẫn nung nấu hận thù, hận thù tạo cho nó một sức mạnh ghê gớm. Bốn đấm thằng nào là thằng ấy gục. Ghét ai, nó choảng người đó. Không cần biết người đó là cảnh sát hay lính.
Bốn lơ xe nổi tiếng ở khu vực Ngã Tư Quốc Tế. Từ dạo được tôn làm sếp sòng, Bốn thay đổi tính nết. Nó điềm đạm, thương đàn em và luôn chịu thiệt thòi để chứng tỏ rằng nó cao thượng. Bốn quen James Dean Hùng trong một trường hợp rất… võ hiệp tiểu thuyết.
Đêm hôm James Dean Hùng tới rạp Hưng Đạo coi “Đại nhạc hội”, James Dean Hùng đi với hai tên thuộc hạ. Tôn chỉ của du đãng là không bao giờ xem hát chịu mất tiền cả. James Dean Hùng móc con dao chó đưa cho người soát vé. Hành động này lọt vào mắt đàn em của Bốn lơ xe. Chúng thấy James Dean Hùng cao ráo, to con lại mặc áo “blouson” da, ngỡ Hùng là một “tay tổ” nên không thằng nào dám đụng. Chúng chạt về gọi Bốn lơ xe.
“Giang sơn nào, anh hùng ấy”. Bốn lơ xe nghe đàn em tường thuật bèn nổi máu anh chị. Nó thủ con dao Trung Cộng bấm một phát bay ra bốn lưỡi, đằng đằng sát khí vào rạp Hưng Đạo tìm thằng “bận đồ da”. Nhờ người soát vé chỉ điểm, Bốn lơ xe kiếm ra James Dean Hùng ngay. Nó vỗ vai James Dean Hùng, vẫy tay ra hiệu cho James Dean Hùng rời khỏi ghế ngồi, James Dean Hùng nhếch mép cười, Bốn lơ xe nổi nóng, dí con dao Trung Cộng vào gáy James Dean Hùng :
“Đứng lên, thằng cắc ké ! Hay muốn tao bấm nút dao ?”
James Dean Hùng vươn vai rồi nhanh như chớp nắm lấy tay Bốn lơ xe hất mạnh :
“Đừng đùa ông bạn ! Dùng dao Trung Cộng cảnh sát bắt được thì rũ tù nghe !”
Bốn lơ xe biết gặp tay “chì” lẳng lặng đút dao vào túi. Nó ghé miệng kề tai James Dean Hùng nói :
“Chú nhãi con coi hát không có giấy, anh mời chú ra khỏi rạp ngay.”
James Dean Hùng hỏi :
“Ra khỏi rạp làm gì?”
“Chú nhãi muốn đàn anh làm gì anh cũng chiều.”
James Dean Hùng ngoan ngoãn đứng lên :
“Nào thì ra…gớm, ông bạn khó tính quá”
Ném thanh kẹo “Chewing gum” cho hai tên đàn em, James Dean Hùng dặn :
“Hai chú giữ chỗ giùm anh nhé ! Anh mắc hầu chuyện ông bạn này một chút.”
Bốn lơ xe cười thầm. Nó chẳng thèm đuổi hai thằng nhãi làm gì vội. Hạ tên “bận đồ da” xong, nó túm cổ hai thằng nhãi mấy hồi. Bốn lơ xe đi trước, James Dean Hùng theo sau. Qua chỗ soát vé, nó véo khẽ cánh tay người soát giấy. Anh này nhìn Bốn lơ xe, cảm phục sát đất. Bọn đàn em Bốn lơ xe căng mắt chiêm ngưỡng đàn anh. Bốn dắt James Dean Hùng tới bến xe, vùng đất của nó. James Dean Hùng không phản đối.
Bốn lơ xe dừng chân, hất hàm :
“Thằng cắc ké, lúc nãy trong rạp hát có cảnh sát tao nể đôi chút, giờ tao trị tội mày.”
Bốn lơ xe đủ chữ nghĩa để đọc truyện kiếm hiệp, nó bị ảnh hưởng rất nặng. Bởi thế, trước khi hạ James Dean Hùng, nó khoanh tay kênh kiệu :
“Mày ở ngõ ngách nào, tên là gì hả cắc ké?”
James Dean Hùng trả lời :
“Dạ, tôi là James Dean Hùng, không có chỗ ở rõ rệt.”
Bốn lơ xe cười hô hố :
“Dên Đim à ? Mày lai tây hở ? Khoái quá ta, mày lai kẻ thù của Việt Nam. A lê hấp, cởi bộ đồ da của mày ra Tây lai cắc ké !”
James Dean Hùng lắc đầu :
“Cởi áo lạnh lắm đại ca Bốn lơ xe ạ !”
Bốn lơ xe vừa ngạc nhiên vừa thích thú :
“Mày biết Bốn hả cắc ké ?”
James Dean Hùng xỏ ngọt :
“Bắt nạt con nít, bắt địa, lột áo quần ở khu này thì chỉ có thằng hèn mạt Bốn lơ xe chứ thằng nào nữa. Bộ ông bạn quen Bốn lơ xe à ?”
Bốn lơ xe hét lớn :
“Câm mồm thối của mày lại cắc ké ! Ông nội mày đây là Bốn lơ xe…”
James Dean Hùng khích :
“Ông bạn là Bốn lơ xe thật đấy ư ? May quá, đêm nay tôi được ông bạn chiều chuộng. Nào ông Bốn lơ xe định chiều gì đây ?”
Bốn lơ xe rút dao ra khỏi túi. Nó nhào tới phía James Dean Hùng, James Dean Hùng hơi né, tiện tay chụp lấy Bốn lơ xe tặng Bốn một thế võ nhu đạo, Bốn lơ xe té nhào. James Dane Hùng phóng lại, dùng chân đè chặt lấy cánh tay phải của Bốn lơ xe. Nó đè mạnh quá khiến Bốn đau điếng. Con dao Trung Cộng tuột khỏi bàn tay Bốn lơ xe. Nó nhoài người, ôm chân James Dean Hùng trả miếng. Ngay lúc ấy bọn đàn em của Bốn lơ xe từ rạp hát kéo ra trợ chiến cho đàn anh. Trông rõ thế nguy của Bốn lơ xe, James Dane Hùng nói :
“Bốn lơ xe, ông bạn bằng lòng bỏ qua chuyện này nhé !”
Bốn im lặng. Nó vẫn ghì chân James Dean Hùng định cắn. James Dean Hùng bỏ nhỏ :
“Ông bạn không sợ mất mặt với đàn em à ?”
Bốn nghiến rang, rít tiếng nói căm hờn :
“Im mồm đi cắc ké !”
James Dean Hùng cười nhạt :
“Này Bốn, tao quá tử tế với mày rồi đấy. Mày chỉ còn một phút để lựa chọn hai con đường. Một là mày sẽ bị tao chơi cái trò rạch mặt bằng dao cạo và mày sẽ tiêu sự nghiệp sếp sòng, đàn em mày khinh mày như chó và mày sẽ tự tử nếu mày can đảm. Còn hèn nhát thì mày bán xới vùng này. Hai là mày nên ngoan ngoãn nghe tao, uy tín mày, tao bảo đảm không sứt mẻ một chút nào.”
Bốn lơ xe không ngờ địch thủ của mình chơi trội. Trội cả văn lẫn võ. Nó cố dồn hết nhân điện vào đôi mắt, nhìn James Dean Hùng xem thằng này có tướng anh hùng không. Bỗng James Dean Hùng hỏi :
“Này Bốn, mày biết Trần Đại chứ ?”
Bốn gật đầu lia lịa.
“Tao là đàn em của Trần Đại đây.”
Không hiểu hai tiếng Trần Đại có một mãnh lực gì mà khiến Bốn lơ xe vội vàng buông chân James Dean Hùng ra. Nó không van nài nhưng James Dean Hùng nhấc chân, thôi đè lên cánh tay nó. James Dean Hùng cuối xuống lượm con dao Trung Cộng dắt vào tay Bốn lơ xe và nâng nó dậy. Bốn lơ xe ngạc nhiên hỏi :
“Sao anh không hạ Bốn lơ xe ?”
“Hạ làm gì ?”
“Hạ Bốn lơ xe, anh nổi tiếng liền.”
James Dean Hùng phủi bụi áo Bốn lơ xe :
“Tôi không thù hằn gì Bốn lơ xe cả.”
“Nhưng nó đã sỉ nhục anh.”
“Nhằm gì, tôi khoái “kiểu chơi” của nó lắm.”
James Dean Hùng phát khẽ vào mông Bốn lơ xe giục :
“Thôi đàn em của Bốn tới kia kìa, liệu lời mà giới thiệu nghe Bốn.”
Bốn nao nao tâm hồn. Trong quãng đời du thủ du thực của nó, nó chưa từng gặp một địch thủ nào mã thượng như James Dean Hùng. Thường thường những thằng “trội” hơn Bốn đều đối xử với Bốn hết sức tàn nhẫn. Riêng James Dean Hùng… Bốn chớp mắt thật mau.
Đàn em Bốn vừa kịp tới, Bốn lơ xe quát :
“Chào đại ca James Dean Hùng đi tụi bay !”
Bọn đàn em Bốn lơ xe tưởng ra chào mừng chiến công mới của đàn anh. Không dè chúng gặp sự bất ngờ trên sức tưởng tượng của chúng, Bốn lơ xe giải thích :
“Tụi bay lạ hả ? Người nhà tao nhận lầm. Đại ca James Dean Hùng muốn rỡn tao chơi. Hà hà, suýt nữa thì bị đại ca cho ăn đòn…
Bọn đàn em cúi chào James Dean Hùng. Mĩm cười cởi mở rất đàn anh, James Dean Hùng nói :
“Anh em cả mà, các chú vô coi hát đi.”
Bốn lơ xe tiếp lời James Dean Hùng :
“Đại ca nói đúng, tụi bây vô coi hát đi đặng tao với đại ca kiếm quán nhậu nhẹt tán chuyện chơi.”
Bọn đàn em răm rắp vâng lời. Nhưng chúng đi được mười bước, Bốn lơ xe gọi giật :
“Ê tụi bay săn sóc hai người em của đại ca nghe ! Biểu họ, chút nữa đại ca vô.”
Chờ bọn đàn em khuất hẳn, Bốn lơ xe quỳ xuống lạy James Dean Hùng :
“Em vô lễ mong đàn anh tha thứ.”
James Dean Hùng lại phải nâng Bốn lơ xe đứng dậy :
“Đừng kiểu cách quá Bốn lơ xe, gọi tôi là James Dean Hùng đủ rồi.”
Bốn lơ xe vẫn khúm núm :
“Em đâu dám.”
1.2
James Dean Hùng vỗ vai Bốn khen ngợi :
“Tôi chưa thấy tay sếp sòng nào “thức thời” như chú ! Đây là một kinh nghiệm lớn cho chú, một bài học “du đãng” thiết thực nhất. Khi cần xuống nước, cứ nhịn. Rồi sẽ mài móng vuốt phục thù sau. Nếu nông nỗi, khư khư anh hùng rơm trước bạo lực thì chỉ tổ tiêu ma sự nghiệp.”
Bốn lơ xe được James Dean Hùng dạy dỗ, lắng tai nghi nhận. Nó cũng khen James Dean Hùng :
“Em chưa thấy ai cao thượng như anh. Trong cuộc đời du đãng của em, lần đầu tiên em gặp đàn anh để tôn thờ. Thưa anh, em xin nhường chức sếp sòng này cho anh.”
James Dean Hùng xua tay :
“Chú đừng nghĩ thế. Được quen chú tôi hài lòng lắm. Chú cứ tiếp tục trông nom an hem, nhưng tôi khuyên chú một điều…”
Bốn lơ xe lễ phép :
“Thưa anh dạy điều chi ?”
James Dean Hùng đáp :
“Trước nhất, chú bỏ lối khách sáo đi đã. Điều tôi khuyên chú là đừng bao giờ bắt nạt những kẻ yếu hèn, đừng bao giờ sinh sự với những kẻ không sinh sự với mình. Bất đắc dĩ mới uýnh lộn. Càng những kẻ cắc ké chửi mình, càng nên nín nhịn. Nhưng trước sự bất công, trước uy quyền của bạo lực, biết mình đủ sức chơi thì bằng giá nào cũng nên can thiệp. Hào hiệp ở đó, danh dự ở đó. Và cuộc đời sẽ không khinh bỉ du đãng nữa cũng ở đó.”
Bốn lơ xe im lặng học hỏi, James Dean Hùng tiếp :
“Tôi để chú một thời gian “hành sự” nếu chú thực hiện đúng lời tôi, tôi giới thiệu chú với anh Trần Đại.”
Bốn lơ xe sáng rực đôi mắt. Nó nắm chặt cánh tay James Dean Hùng, hứa :
“Đàn em sẽ tuân lời anh dạy. Xin phép anh bắt đầu từ giờ cho đàn em xưng tụng anh là đàn anh.”
James Dean Hùng chưa kịp nói năng gì hơn, Bốn lơ xe đã rút dao, bấm nút tách một cái. Lưỡi dao sáng loáng bật ra. Bốn rạch khẽ vào ngón tay trỏ. Nó đưa con dao cho James Dean Hùng, ngữa bàn tay phải để máu nhỏ giọt vào giữa lòng bàn tay.
Bốn lơ xe ngước nhìn James Dean Hùng :
“Anh cho em thề !”
James Dean Hùng chìa ngón tay trỏ, rạch khẽ lưỡi dao trên làn da. Nó đợi máu trào mới cho nhỏ giọt vào lòng bàn tay phải của Bốn lơ xe. Sau đó James Dean Hùng ngậm ngón tay vô miệng để máu ngừng rỉ. Bốn lơ xe lè lưỡi liếm vũng máu nhỏ giữa lòng bàn tay. Nó nói :
“Từ phút này, anh bảo lao đầu vào chỗ chết, em sẽ tình nguyện chết vì anh.”
James Dean Hùng dìu nó đi ra phía có ánh sáng. Hai tên du đãng đã liên kết. James Dean Hùng thổi vào tâm hồn Bốn lơ xe một luồng gió “chính nghĩa” cũng như trước đây, Trần Đại đã thổi vào tâm hồn nó. Bốn lơ xe nhắc lại lời hứa của James Dean Hùng :
“Bao giờ em được gặp đại ca Trần Đại ?”
James Dean Hùng trả lời :
“Chú yên chí, tình cờ một hôm nào đấy, Trần Đại sẽ viếng chú.”
Sau đêm đó, Bốn lơ xe liên lạc với James Dean Hùng thường xuyên. Nó giấu chuyện bị James Dean Hùng hạ vì James Dean Hùng dặn nó phải dấu kín. Từ buổi gặp James Dean Hùng, Bốn thấy con người du thủ du thực của nó lớn hẳn lên. Nó ra lệnh cấm đàn em không được “bắt địa” học sinh và trêu chọc đàn bà con gái. Một vài tên đàn em lén lút làm hỗn, Bốn trừng trị thẳng tay. Nó học đòi James Dean Hùng lấy dao cạo rạch mặt đàn em và tước đoạt quyền anh chị. Hình phạt của Bốn lơ xe nghiêm ngặt quá, đàn em đứa nào cũng ngán. Chúng ít lộng hành. Và khu Ngã Tư Quốc Tế tự nhiên nạn du đãng ít đi. Không ai hiểu tại sao nữa.
Bốn lơ xe cảm phục tấm long cao thượng của James Dean Hùng, nó chuyển hướng “hành sự” hy vọng sẽ được gặp Trần Đại, một thần tượng du đãng mà báo chí nhắc nhở tới luôn, một tay đàn anh trong làng, dám thách thức cảnh sát. Ngày tháng trôi qua, Bốn lơ xe vẫn chưa thoả ý muốn. Mãi tới một buổi chiều, James Dean Hùng phóng xe “Rumi” vào ngõ nhà Bốn lơ xe kêu một thằng nhãi đi kiếm nó về gặp Trần Đại, niềm ao ước của nó bấy lâu nay mới được thành tựu.
Dưới con mắt Bốn lơ xe, Trần Đại chỉ là một công tử con nhà giàu. Đại ăn mặc sang trọng quá. Quần áo may ở “Văn Quân” giầy đóng ở “Trinh”, thắt lung “Hít Cốc”, đồng hồ “Oméga”. Trần Đại rất đẹp trai. Giá không có James Dean Hùng, Bốn lơ xe không biết gã công tử bảnh bao đang đứng trong nhà nó lại là một du đãng ngoại hạng. Và giá gặp Trần Đại ở bến xe đò Vũng Tàu một mình, ngứa mắt, Bốn lơ xe chắc phải “bắt địa” và rồi sẽ ốm đòn…
Bốn lơ xe được Trần Đại thân mật hỏi han lấy làm xấu hổ ghê lắm. Đối với Trần Đại và James Dean Hùng, nó chỉ là một thứ Mạc Rô hạn bét vừa vô học, vừa nhà nghèo, vừa bất tài. Vậy mà cư xử cùng đàn em, Bốn lơ xe luôn luôn phách lối, chửi thề, doạ nạt. Bốn lơ xe vừa thoát khỏi miệng giếng, nó nhìn Trần Đại, đôi mắt chan chứa tình cảm và sự kính mộ.
Bốn lơ xe ngượng ngập, may quá James Dean Hùng đã trả lời giùm nó. Trần Đại hỏi :
“Chú vào trại tế bần lần nào chưa ?”
“Dạ, thưa đại ca chưa ạ !”
Trần Đại nhăn mặt :
“Này chú Bốn đừng gọi anh là đại ca nữa. Cứ gọi anh như anh cả là đủ rồi. Nhường hai tiếng đại ca cho quân trộm cắp. Chúng ta không ăn trộm, ăn cắp, chú nhớ chưa ?”
Bốn lơ xe đáp :
“Thưa an hem nhớ.”
“Hùng hay nói với tôi về chú. Có chú tôi mừng lắm.”
“Cám ơn anh.”
“Dạo này chúng nó bắt du đãng, khu của chú bị bố lần nào chưa ?”
“Thưa anh mới bị một lần.”
“Có anh em nào bị thộp không ?”
“Dạ không. Khu này không có tên nào dám chỉ điểm và lũ đàn em không phản bội nên chúng nó có bố ráp cũng vô ích.”
James Dean Hùng nói rõ lý do Trần Đại viếng nhà Bốn lơ xe. Nó mừng quýnh. Nó mua bia, cua nướng, chả thiết đãi Trần Đại. Khi Trần Đại ăn uống, Bốn lơ xe phục dịch như một tên bồi. Nó quả quyết :
“Nhà em nghèo không có giường nệm thơm tho nhưng anh nghĩ đêm tại đây, em hứa không đứa nào dám phá giấc ngủ của anh.”
Trần Đại dập điếu xì gà “Havatampa” nhếch mép cười nói đủ nghe :
“Không đứa nào dám phá giấc ngủ của anh !”
Lúc này tiếng quát tháo, tiếng chân đuổi trước nhà Bốn lơ xe, Trần Đại vẫn nằm im. Hắn nghe rõ tiếng gõ cửa nhà Bốn lơ xe và tiếng người hách dịch gọi :
“Bốn, mở cửa cho thanh niên xét sổ gia đình !”
Bốn lơ xe không trả lời. Trần Đại ngồi dậy, lấy giầy mang. Vừa thắt nút giầy hắn vừa thương Bốn lơ xe, Bốn nhầm to. Đàn em nó đã phản nó rồi. Mang giầy xong, Trần Đại đứng lên, mặc quần áo. Hắn đẩy cửa sổ của căn gác xép chui đầu nhìn ra ngoài. Tiếng kêu gọi Bốn không dứt :
“Bốn, mở cửa đi, mày không thoát đâu !”
Bốn vẫn im lặng. Tiếng gọi chuyển thành lời buộc tội :
“Mở cửa đi Bốn. Ra hàng thì mày khỏi đi Nông Sơn. Không mở cửa chúng tao tông cửa vô tóm cổ mày du đãng ạ !”
Bốn lơ xe thận trọng leo lên cầu thang. Nó thấy Trần Đại đã mặc quần áo tươm tất. Nước mắt nó ứa ra, Bốn lơ xe mếu máo :
“Em đáng tội quá…”
Trần Đại ngậm điếu xì gà chưa mồi lửa. Hắn lấy điếu thuốc khỏi miệng nhẹ nhàng hỏi :
“Tội gì ?”
Bốn lơ xe đưa tay quệt nước mắt :
“Tội chúng nó quấy rầy anh…”
Trần Đại an ủi nó :
“Đâu phải lỗi tại chú. Chú chẳng có tội gì cả. Hãy nghĩ cách đối phó với chúng đi.”
Bốn lơ xe ấp úng :
“Còn…anh…”
Trần Đại hỏi :
“Có lối lên mái lầu không ?”
“Thưa có.”
“Chú chỉ giùm anh.”
Bốn lơ xe bước hẳn lên gác xép. Trong khi đó, tiếng nói của thanh niên chống du đãng quyết liệt hơn :
“Chúng tao cho mày năm phút để suy nghĩ. Quá năm phút không mở cửa sẽ vào tóm cổ mày nghe chưa du đãng !”
Bốn lơ xe không them nghe. Nó chỉ lối leo lên mái gác xép cho Trần Đại. Nó nài nỉ :
“Xin anh tha thứ.”
Trần Đại nắm chặt tay nó :
“Chú không có lỗi thì tha thứ cái gì ?”
Nhưng Bốn lơ xe cứ khăng khăng :
“Xin anh tha thứ, em có lỗi nhiều…”
Trần Đại đành làm vui lòng nó. Bốn lơ xe nghẹn ngào nói :
“Nếu em sống, phải làm du đãng đến già mới bình tĩnh nỗi như anh.”
Trần Đại ngạc nhiên :
“Chú nói gì ? Sống chết sao ?”
Bốn lơ xe đã ráo nước mắt. Giọng nó trở nên can đảm lạ thường. Nó bước dần tới cầu thang, đoạn quay mặt lại trả lời Trần Đại :
“Em không để chúng nó bắt em đâu.”
“Bốn lơ xe chú đừng liều !”
Bốn lơ xe cởi phanh khuy áo. Nó ngạo nghễ :
“Anh đã gọi em là Bốn lơ xe. Như thế đủ lắm rồi. Ít ra kẻ vô học, vô tài là em cũng xứng đáng để sau này anh nhắc tới bằng ba tiếng Bốn lơ xe…”
Trần Đại mím môi suy nghĩ, Bốn lơ xe giục hắn :
“Anh nói anh có cách “dọt”, Bốn lơ xe hèn mọn này bớt lo giùm anh. Giờ mời anh leo lên mái gác đi !”
Trần Đại búng tay tách một cái :
“Bốn lơ xe, anh khuyên chú…”
Trần Đại chưa dứt hết câu, tiếng đập cửa thình thình và lời nhắc nhở Bốn lơ xe vọng lên căn gác xép :
“Du đãng Bốn, thằng khốn khiếp, còn hai phút nữa thôi đấy !”
Bốn lơ xe giục Trần Đại :
“Anh “vù” đi anh…”
“Còn chú ?”
“Em ở lại.”
“Để bị bắt à ?”
“Không, để cho chúng nó biết Bốn lơ xe không dễ bắt như chúng nó tưởng.”
“Chú định trổ “ngón” gì ?”
“Trước tiên em “xử” thằng chỉ điểm !”
“Rồi sau ?”
“Em sống mái với tụi nó.”
“Chú sẽ chết !”
“Em muốn chết anh hùng.”
Bốn lơ xe không kéo dài chuyện nữa. Nhanh như vượn nó tụt xuống cầu thang, kéo sập cánh cửa lên lầu, khoá chặt lại rồi nó ném chìa khoá vào lu nước. Bốn lơ xe ghé miệng vào khe cửa lên lầu, nhắc Trần Đại :
“Cùng lắm anh hãy “dọt”. Còn không anh cứ nằm ngủ mai thằng Bốn bù loong hẹn lại em. Nó đúng hẹn lắm. Em thương nó lắm. Nhờ đàn anh dạy dỗ nó. Chìa khoá em giấu trong lu nước.”
Trần Đại không đáp. Bốn lơ xe nhào tới gần cửa ra vào. Nó ép tai sát vách gỗ, nghe ngóng. Một anh thanh niên chống du đãng hỏi :
“Mày bảo hồi chập tối thằng nào đưa thằng nào tới gặp thằng Bốn ?”
Người bị hỏi trả lời :
“James Dean Hùng !”
Bốn lơ xe giật mình đánh thót một cái. Nó nghiến răng, nắm chặt hai tay đến nỗi các đốt ngón tay chuyển động kêu răng rắc. Bốn uất nghẹn chỉ rít khẽ được mấy tiếng :
“Thằng chó đẻ !”
Nó rút con dao Trung Cộng khỏi túi quần. thầm rủa :
“Tám mỏ lết, đồ phản phé, mày sẽ biết tay đàn anh mày !”
Thanh niên vừa hỏi Tám mỏ lết, lại cật vấn :
“James Dean Hùng nào ?”
“Đàn anh của Bốn lơ xe.”
“Nó cũng ở bến xe à ?”
“Không, nó ở khu khác, “chì” hơn Bốn lơ xe.”
“Nó chở thằng nào mày biết không ?”
“Hình như Trần Đại .”
“Trần Đại là thằng nào ?”
“Tôi không rõ.”
“Thật chứ ?”
“Dạ thật.”
“Nó chở bằng gì ?”
“Xe xì cút tơ.”
“Mày chắc thằng Bốn lơ xe có ở nhà hả ?”
“Chắc.”
“Sao mày dám chắc ?”
“Chập tối Bốn lơ xe sai tôi đi mua La de mời khách mà.”
“Khách là thằng Trần Đại hả ?”
“Dạ.”
Người thanh niên giơ đồng hồ coi rồi nói :
“Hết năm phút. Gọi nó đi bồ Hiền !”
Hiền là thanh niên ốp Tám mỏ lết, trả lời :
“Đợi cảnh sát tới, mình tông cửa vào mới đúng luật.”
“Bao giờ cảnh sát tới ?”
“Sắp sửa.”
Bốn lơ xe lợi dụng thời gian chờ cảnh sát của Thanh Niên chống du đãng để chuẩn bị đối phó. Nó dứt cầu chì ném xuống rãnh.
Bốn tháo luôn cả bóng đèn điện đút vào xó tối. Nó kiếm cái đèn bấm, dắt cạp quần, thủ thanh sắt nhỏ, dài dựng kề cửa. Xong đâu đó, Bốn lên tiếng :
“Chúng mày còn đợi gì chưa tông cửa ?”
Nó phá ra cười rũ rượi :
“Bộ chúng mày sợ cửa tao gài lựu đạn hả ? Hết năm phút rồi đó những thằng cắc ké !”
Người thanh niên chống du đãng chửi bới :
“Ráng chờ chút nghe Bốn, đời mày kể như lúa rồi con ơi !”
Bốn gầm vang như tiếng rống của sư tử :
“Tông cửa đi. Tao chờ cắt thịt hôi thối của chúng mày. Tông cửa đi bọn cắc ké ! Bọn mày cật đông ăn hiếp người, tông cửa đi chúng mày sẽ biết đời thằng nào lúa trước !”
Trần Đại nghe Bốn lơ xe tỏ chí khí, hắn lắc đầu thở dài. Bên ngoài, tiếng chửi bới không kém phần sôi nổi. Bốn thôi trả đũa. Nó lùi lại cách cửa năm thước. Tư thế đó Bốn lơ xe cho rằng rất lợi. Hễ bên ngoài tông cửa đi vào là mắc bẫy của nó.
Bốn lơ xe khiêu khích :
“Sao chưa tông cửa bắt tao đi ? Bộ chúng mày gờm Bốn lơ xe hả, bọn khốn nạn !”
Một người thanh niên chống du đãng trả lời :
“Đừng vội vàng tên lơ xe thô bỉ. Mày cứ yên tâm rồi cái tròng sẽ tròng vào cổ mày và mày sẽ bị lôi xềnh xệch như con chó chạy rông ngoài lộ…”
Bốn nổi giận. Nó vơ hòn gạch, ném mạnh vào cánh cửa. Bên ngoài, một loạt cười khoái chí tiếp đón viên gạch trút hận của Bốn lơ xe. Nó chửi thề luôn mồm. Khiến một người thanh niên khác phải “đáp lễ” :
“Đồ lơ xe, mày sẽ đi Nông Sơn con ạ ! Người ta sẽ rút hết máu du đãng trong người mày ra và sẽ chích máu heo vô thân thể mày. Mày sẽ biến thành đồ heo, lơ xe ạ !”
Bốn đứng một chỗ không yên. Sự căm phẫn làm nó muốn di chuyển. Bốn thét :
“Bọn chó đẻ, có giỏi tông cửa vô coi !”
Một bàn chân đạp rình một cái đáp lời thách thức của Bốn lơ xe. Nhưng cửa gài kỹ nên không bị tông. Bốn nín thở, nó nhẹ nhàng bước tới phía cửa, cẩn thận rút cái then ra. Rồi nói lui về chỗ cũ. Nó không quên mang theo thanh sắt. Bố trí xong xuôi, Bốn lơ xe chửi bới om xòm :
“Bọn chó đẻ, vô đi chứ !”
“Để mày sống thêm vài phút nữa Bốn lơ xe ạ !”
“Bọn chó đẻ không dám vô à ?”
“Chưa thèm vô.”
Bốn lơ xe cười khanh khách :
“Ông nội chúng mày sống lại, cho ăn hủ tiếu, biểu tụi mày vô cũng không dám vô nữa là…”
“Lơ xe, hãy coi chừng !”
“Vô đi bọn chó đẻ ! Tao chờ chúng mày mà…”
Nghe Bốn lơ xe phách lối quá, đám thanh niên chống du đãng nổi sùng. Một người đạp mạnh cái nữa. Cánh cửa bật tung. Người thanh niên đó ngã chúi vào trong. Bốn lơ xe lợi dụng trong tối, nhảy lại đá bốp một cái trúng cạnh sườn kẻ thù. Nó túm áo đối thủ, dựng lấy làm cái mộc đỡ đòn cho nó.
Bốn ra điều kiện :
“Chúng mày nhào vô tao đâm chết thằng này !”
Nó rút dao bấm tách một lưỡi. Lưỡi dao bật ra sáng loáng. Bốn lơ xe dí sát gáy người thanh niên thất thế :
“Đứng im, mày nhúc nhích tao bấm liền. Bốn lơ xe không nói láo bao giờ. Mày nghe chưa ?”
Bốn ấn lưỡi dao thêm chút nữa. Người thanh niên hoảng hồn :
“Tao nghe rồi.”
“Cấm mày không được xưng tao. Nói lại coi thằng chó đẻ.”
“Tôi nghe rồi.”
“Chưa được.”
“Em nghe rồi.”
“Chưa được.”
“Con nghe rồi ạ !”
Bốn bắt người thanh niên đứng im. Nó nhảy vèo tới cửa đóng sập lại, gài then như cũ. Đám thanh niên ở ngoài chưa kịp phản ứng gì. Vì Bốn lơ xe hành động chớp nhoáng và cũng vì vậy đồng bọn đã lọt bẫy của Bốn. Bốn lấy đèn bấm rọi thẳng vào mặt đối thủ :
“Bốn lơ xe không giết mày đâu. Nhưng nếu mày nhích lưỡi dao này sẽ xả đống thịt hôi của mày ngay lập tức.”
Người thanh niên thất thế nín thinh. Bốn lơ xe biết chắc rằng nó chỉ hoa lưỡi dao trước mặt đối thủ một lần thôi là đối thủ của nó sẽ nhụt “chí khí”. Nó để người thanh niên đứng chết dí một chỗ, Bốn lơ xe lùi về lu nước xắn ống tay áo, thò tay vào lu nước tìm cái chìa khoá. Sau đó vẫn âm thầm lủi trong bóng tối, Bốn lơ xe tới cầu thang. Nó trèo lên rất khẽ, mở ổ khoá và nâng cánh cửa gác xép. Bốn lơ xe không gây một tiếng động nhỏ nào nên người thanh niên cứ tưởng kẻ thù đang đứng sau lưng mình. Bởi vậy Bốn mới đủ thì giờ vẽ lại chiến thuật.
Nó rút đèn bấm quệt một vệt ánh sáng kiếm Trần Đại.
Bốn ngạc nhiên đến rụng rời. Nó thấy Trần Đại dựa lưng vào cửa sổ, đương phì phèo điếu “Havatampa”. Bốn lơ xe gọi khẽ :
“Thưa anh…”
Trần Đại bước nhẹ đến gần, nói nhỏ :
“Gì thế chú ?”
“Mời anh xuống gấp !”
“Đi “đường bộ” à ?”
“Vâng, khỏi “nhảy dù””!
“Chú chắc chứ ?”
“Dạ, em có mộc rồi. Thôi, mời anh xuống gấp kẻo con vật hy sinh của em nó thoát lưới.”
Bốn lơ xe nhảy vèo xuống trước. Nó túm cả áo gáy người thanh niên doạ :
“Mày muốn chết không ?”
Người thanh niên lắc đầu.
“Tao với mày không thù, không oán sao mày tiêu diệt tao ?”
“Người ta thuê tôi.”
“Thuê mày bao nhiêu ?”
“Thuê từng tối.”
“Nghĩa là chúng mày đi bắt du đãng vì chúng mày cần tiền chứ chẳng phải vì xã hội mà diệt du đãng hả?”