|
Post by Can Tho on Sept 1, 2010 8:44:38 GMT 9
Thư viện là gì? Sagant Phan BẢO QUẢN SÁCH VỞ, TÀI LIỆU RA SAO? Ngày xưa, lâu lắm rồi, như chuyện thần tiên vậy . tại Saigon, khi tiếng súng của quân nhân phản chủ - mà ta gọi là cách mạng - vừa dứt tại dinh Gia Long, tôi vội đạp xe đến đường Lê Lợi thì nhà sách Khai Trí bị cạy tung, sách vỡ đốt hừng hựt ngoài đường. Lạc giọng tôi la làng sao mấy anh đốt sách làm chi vậy? Thì mấy tên bậm trợn đang xé sách rồi đốt cho ngon lành họ chửi thề "Đ.M. ra chỗ khác chơi thằng học trò". Nước mắt tôi lưng tròng chính quyển sách dầy nặng này mà tuần trước tôi đến nhờ cô hàng sách mặc áo thiên thanh leo lên thang lấy xuống cho xem rồi ngập ngừng nói "Kỳ này quên mang theo tiền kỳ sau tôi lại mua". Vâng, kỳ sau hẹn như vậy gần 3 lần rồi, dĩ nhiên lần nào cũng đâu dám nhờ cô hàng sách quen mặt leo lên lấy dùm coi vài trang rồi trả lại tỉnh queo sao được. Nếu nhớ lại tiền kiếp thì không chừng tôi cũng nước mắt lưng tròng nhìn vua Tần đốt sách , hay là một thằng Á Rập quấn xà rông, đứng tại Ai Cập nơi thư viện Alexandria bị giặc đốt cháy ròng rã 3 ngày 3 đêm chưa tắt lửa. Vụ cháy thư viện Alexandria thường được nhân loại cho rằng một trong những số thiên tai nhân tạo lớn nhất loài người tạo nên. Giờ đây con người lần lần quên chuyện đó, nhưng khi nhắc lại thì cảm thấy nỗi đau đó không tài nào phai mờ tâm khảm được. Hình như cũng vì vậy nên Thượng Đế phạt dân Ả Rập hay Phi Châu trở nên anh chàng cả đẫn cho vui dạ Thượng Đế ? Ai biểu đốt sách thì con cháu sau này ngu ráng chịu câu này mấy nhà Nho của ta cặn dặn hoài cho con cháu hình như linh ứng lắm đó. Cha mẹ không trọng sách vỡ thì có con ngày kia tuy giàu nứt vách, vàng để đầy tủ sắt nhưng gương mặt hắn dĩ nhiên đục câm là cái chắc, gần đèn thì đèn tắt ngỏm. Thư Viện Quốc Gia Paris: Kể từ ngày vua Pháp Charles V (1364-1380) tập hợp được trên 2 ngàn bản viết tay trong thư viện riêng của nhà vua tại điện Louvre thì các triều đại sau này, vua chúa đều mong có được một thư viện càng nhiều càng tốt hơn thư viên hoàng gia các nước lân bang. Rồi sau này thư viện hoàng gia Pháp được chuyển cho chính phủ, nay trở thành thư viện quốc gia Paris Nơi này có những sưu tập nổi tiếng trên thế giới đạc biệt của thế kỷ văn học 19 và 20 đã được chính phủ và một số tư nhân giàu có mua rồi gửi tặng thư viện như di cảo của Victor Hugo, Flaubert, Zola, Apollinaire, Barres, Anna de Noailles, Romain Rolland, Martin du Gard, Jules Romain, Miguel Angel Asturias. Có một số chuyên gia thư viện ngày ngày ráng đọc trên báo chợ, báo đấu giá có thể khắp nới trên thế giới hay tại lãnh thổ Pháp cho dù nơi bán đấu giá sách ở tại nơi khỉ ho cò gáy họ cũng ráng lết đến và nếu trúng tủ thì họ chờ người mua giá chót búa gõ xong thì họ chạy đến chìa sự vụ lệnh của nhà nước rồi trả tiền với giá gõ búa. Bán mắc cách mấy nhân viên này cũng không sợ vì tiền Chùa mà! Năm 1988 là năm may mắn cho thư viện quốc gia Paris họ mua được toàn bộ nguyên cảo của tác phẩm Mon Coeur mis à nu của Beaudelaire, rồi trúng mánh nữa với toàn tập thơ bản nháp của nhà thơ nổi tiếng Apollinaire, Verlaine, Proust, Valéry, Claudel, Bernados, Colette, Sartre. Để chặn đứng những tay nhà giàu trọc phú của Mỹ, miệng nhai hotdog, tay cầm lon bia, mắt ngó trừng trừng tụi đá banh cà na, football lâu lâu ra đường gây sự với Mỹ đen là vui, nay có nhiều tiền quá mua đại những tuyệt bản của nguyên cảo mà về cất trong tủ chơi nên chánh phủ Pháp có sắc lệnh cho Quan Thuế (Hải Quan) phải khám xét nghiêm ngặt những loại đó ra khỏi nước, họ cần phải có một giấy phép của nhà nước mới được bằng không chính phủ mua lại theo gia khai báo khai ít thì lỗ ráng chịu còn khai nhiều thì chọc giận nhân viên Hải Quan giật mình cái sách gì đắt dữ vậy cà? Thư Viện Vatican: Kho lưu trữ tài liệu mật của Vatican (gọi như vậy vì từ thế kỷ 16, các tư liệu lưu trữ của vua chúa ở Aâu Châu thường gọi là "mật"). Nơi này được xem là nới quý giá nhất vì nhờ những tư liệu được khắp nơi gởi về của những nhà truyền giáo, khi những nhà truyền giáo này viết gửi về Vatican thường có rất nhiều chi tiết về xứ sở mà họ đến kể cả chính trị, quân sự và phong tục tập quán của người dân bản xứ như trường hợp Việt Nam cũng vậy, đồng thời ta cũng có thể biết phong tục tập quán của người dân xứ Peru hay Aztec khi hậu quân của Columbus có đến. Năm 1880 Giáo hoàng Leo XIII đã mở cửa một phần kho tư liệu này (hay gọi là Thư Viện Vatican) cho công chúng đến khảo cứu. Cho đến nay hàng ngày trên 100 nhà học giả khắp nơi đến nghiên cứu tư liệu này. Hầu như những nhà viết sử liệu đứng đắn bắt buộc phải ghé đến thâm cứu dành cho riêng xứ mình. Riêng tại đây cũng còn lưu trữ một phần khá lớn của những triều đại Hoàng đế xứ Rome còn sót lại. Thư Viện Liên Sô: Thật là đáng tiếc cho thư viện này vì bị phá hủy rất nhiều trong thời kỳ cách mạng vô sản. Những khối lượng tài sản văn học rất phong phú của thế kỷ 19 và 20 được cất giữ tại các thư viện lớn và thư viện tư, nổi tiếng là thư viện Pushkin (hay Nhà đọc sách của Pushkin) tại Leningrad (trước đó gọi là Saint Petecburg) bị phá hủy trong trận đánh với Đức Quốc Xã trong thời kỳ Đệ Nhị Thế Chiến Tại thư viện Moscova (Moscow). Những phương cách bảo quản hay lưu trữ rất kém cỏi so với một kho tàng đồ sộ để lại phích ghi hồ sơ hay thẻ lưu trữ không theo một phương cách nhất định nào cả. Cho đến khi Cộng Sản thành hình và kiểm soát hoàn toàn xứ LiênSô thì có một đợt càn quét những loại sách mà họ cho là không phù hợp với đạo đức cách mạng vô sản họ tiêu hủy hết hay là họ sửa chữa hết những bản viết tay chánh. Ngày nay hầu như những nhà viết sử liệu rất ít đến những thư viện này tham cứu vì cũng vô ích mà thôi. Như tập truyện nổi tiếng trên thế giới Dr. Zhivago của nhà văn Boris Pasternak bản viết tay lại không có tại thư viện Nga, vì cách mạng vô sản đã có lệnh thủ tiêu hết những gì nói đến nhà văn Pasternek này. Nhưng riêng những gì nói đến Ngài vĩ đại Stalin thì nghẹt hết thư viện Nga nhưng công chúng Nga ngày nay không buồn thọt tạy đến vì cùng một khuôn mẫu ca tụng Ngài Stalin vĩ đại hay Ngài Lenin đại vĩ đại. Thư Viện Ấn Độ : Xứ này có truyền thông từ lâu là khi sách được xuất bản thì họ tiêu hủy ngay những bản thảo, thành thử rất khó xác định lại những sách nào của tác giả nào, đôi khi có sự trùng hợp lại cùng 2 tác giả thì rất khó truy cứu nếu thời gian quá lâu trên trăm năm. Nhưng riêng tại Đại học Visva Bharati có lưu trữ bản thảo của thi hào Rabindranath Tagore. Gần đây nhờ cơ quan UNESCO viện trợ nên Viện Hàn Lâm Văn Học Quốc Gia Ấn Độ đã tích cực xây dựng kho lưu trữ các bản thảo và tư liệu từ vài chục năm trở lại đây. Sở dĩ nói đến thư viện Ấn Độ vì tại xứ này phát sinh ra 2 tư tưởng tôn giáo rất lớn trên thế giới là Bàla Môn và Phật Giáo mà ngày nay hầu như rất khó tìm được những bản thảo viết bằng giấy mực, còn những bản thảo ngày xưa viết trên loại lá kè (palm) thì hầu như tuyệt diệt. Loại lá kè rất đặc biệt dùng để viết kinh vì lá khá dài (trên ½ khoảng nửa mét). Viết xong thì người xưa nhúng lá vào một loại dầu giữ lâu không cho mối mọt ăn mất. Hiện tại còn một bộ kinh nhỏ viết trên lá kè này được lưu giữ trên một ngôi chùa cao của giáo phái Tây Tạng gần Tân Cương/ Mông Cổ. Tại HoaKỳ: Ngoài thư viện quốc gia tại Washington D.C chúng ta còn rất nhiều thư viện tư nhân, sau này họ để di chúc lại cho đất nước. Thường thường là những nhà đại tài phiệt tiền của quá nhiều như Huntington/ California. Trước đó ông tích tụ sách rất nhiều, nhưng khi ông gặp một tay lái buôn sách người Anh khuyên ông nên vụt thùng rác những loại sách mà ông mua từng xe cam nhông thì ông nghe lời và sưu tập những loại sách thuộc loại quý trên thế gian dĩ nhiên có nhiều loại rất quý mà ông cùng cộng sự viên không tai nào đọc nỗi, như một quyển kinh Koran vừa gọn đủ trong lòng bàn tay, muốn đọc thì phải dùng kính phóng đại mới xem chữ được. Nó già trên 300 tuổi mà vua chúa Á Rập rất thèm thuồng giá nào cũng chịu hết. Nay thuộc tài sản tiểu bang California, thuộc County Los Angeles. Riêng tại Saigòn ngày xưa, chúng ta ai ai cũng biết đến nhà học giả Nguyễn Hiến Lê trọn đời về sách vỡ và dịch thuật. Hành vi của ông đã được 2 bên ngưỡng mộ, phe bên Cộng Sản và bên Quốc Gia. Học giả Nguyễn hiến Lê thành danh cũng nhờ một phần nào nhà học giả Will Durant. Nhà học giã Mỹ này vang danh thiên hạ từ quyển sách nhỏ nói về Triết Lý, quyển này được những đại học trên thế giới làm sách căn bản cho học trình Triết học. Nhờ có tiền bán sách nên Oâng Bà Will Durant đi khắp nới trên thế giới viết về một bộ sách có một không hai trên thế giới là Văn Minh Loài Người (The Story of Civilization). Bộ này viết tròn 50 năm mới xong, khi ông mất thì người vợ viết tiếp 3 quyển chót. Tại Pháp rất ngưỡng mộ nhà học giả này. Lý do khi ông muốn viết lịch sử văn minh Aán Độ thì ông đến ở Aán Độ trên 5 năm, Oâng mướn nhà dài hạn, tung tiền truy lùng những bản thảo quý về Aân Độ đem về nhà chất. Nhiều đến nỗi những người ăn trộm cũng hết biết đường mà lục lọi tiền bạc của ông. Và khi nghiên cứu về Trung Hoa thì ông cũng qua tận Trung Hoa mà ở trên xứ đó khoảng 7 năm. Như vậy người đời sau này không sợ sao được? Khi về hưu biết mình đến thời kỳ quy khứ lai từ thì OângBà hiến tặng nguyên căn nhà của mình cho thành phố Hollywood dùng làm thư viện công cộng. Hiện nay vẫn còn công chúng đến nườm nượp truy cứu. Một bộ Văn Minh Loài Người gồm 11 quyển nhưng tại thư viện này bị mất hết 2 quyển nói về nền văn minh Aâu Châu. Rất tiếc hết sức. Nay bộ này được thư viện dùng làm Reference (nghĩa là xem tại chỗ không được đem về nhà). Nếu bạn là tay ghiền cine phim ảnh chắc chắn bạn không thể bỏ qua một đại tài tử, dóng người hơi lùn thấp nhưng chắc nịch ông tên là Anthony Quin vai trò nổi nhất là vai Mahomed, Zorbra the Greek ông ta hiến tặng nguyên một thư viện cho County Los Angeles, gần downtown Los Angeles, thư viện ngày nay mang danh ông luôn. Oâng là người gốc Latin. Những ngần đó đủ hiểu người Tây Phương rất trọng và thương mến thư viện còn nhiều nhiều nữa của những tư nhân di tặng cho dân chúng những tài liệu sách vỡ, người thì cho hết gia tài, người thì cho hết một thư viện sưu tập từ hàng chục năm nay không kể hết được. Nhưng tại xứ Việt của chúng ta, mang danh 4000 năm văn hiến, mà không có một thư viện mang tên một tay tỉ phú nào, tỉ phú Nguyễn tấn Đời, gia đình họ Bạch miền Bắc, gia đình họ Hui bon Hoa miền Nam, tiền của giàu sang nhờ tiền thiên hạ, nhưng khi mất đi như một bóng mờ trên một bức tường lịch sử văn học. Việc bảo tồn tài liệu so với thời gian: Khi con người bắt đầu dùng vỏ cây, hay bột cây nghĩa là hợp chất cellulose cho ra giấy thì thời gian sẽ nhúng tay vào làm cho chất cellulose hư đi chất cellulose rất dễ bị chất acid hủy hoại. Ngày nay chất này càng lúc càng nhiều trong không khí thử cất riêng một xấp báo mới ngày hôm qua để chừng 3 năm thì tất cả tờ báo ấy dù giòn khuớu và vàng khè bóp một cái là gãy vụn. Một phương pháp khá mới do một người Mỹ tại Canada (nơi này sản xuất giấy có hạng trên thế giới nhờ rừng thông bạt ngàn). Họ khử acid rất hữu hiệu trên giấy mà ngày nay công thức này được Paris áp dụng vô cùng hữu hiệu vì Paris là nơi đầu não văn chương thế giới sách vỡ mà bạn không dịch ra Pháp Ngữ thì đừng hy vọng đoạt giải Nobel văn chương đi nhưng chính người Pháp lại rất ít được giải văn chương Nobel này (hình như lo nhậu rượu vang ăn bánh mì Pháp là vui rồi). Ưu điểm của việc xử lý acid trong giấy là có thể áp dụng cho nguyên quyển tự điển loại dày mà không cần phải tháo rời từng tờ ra. Có thể xử lý một lần trên 250 quyển sách trong vòng 2 giờ là có thể bảo đãm cho 100 năm tới. Họ dùng một nồi to như thùng phuy vậy, có nhiều ống hơi áp vào . Ngày trước họ dùng phương pháp sấy khô, trong không khí này có dung dịch kiềm (alkalin) trộn với một chất rượu dễ bốc hơi, áp xuất khoảng 4 bar phương pháp này hơi bất tiện là dùng quạt nóng để sấy khô (như quạt gió nóng, dùng tấm kim loại mỏng đun nóng, hay tia hồng ngoại) chỉ bảo đảm được 20 năm mà thôi vì nó sẽ làm sợi giấy cellulose mau cứng giòn. Phương pháp này không thể áp dụng cho những văn thư quý báu như của vua Napoleon từ chức vì nó sẽ khử giấy thành mới tinh như bạn vừa làm giả ngày hôm qua vậy phải làm sao cho nó có màu thời gian thì thiên hạ mới tin chớ! Họ dùng năng lượng của microwave (y như lò microwave của bạn vậy) năng lượng này sẽ thấm thấu hết từng chữ từng trang trong một quyển sách dày ngàn trang nó sẽ khử nước nằm trong cellulose và nếu máy có bị hư hỏng thình lình thì không nguy hại gì đến sách hết. Dùng phương pháp viba (microwave) cho phép tất cả loại giấy mới cũ, mà vẫn giữ được tính chất hóa học và vật lý như: căng kéo, co vò nát. Vậy sấy viba dùng ở nhiệt độ 30 đến 40 độ C không gây ra những điểm nóng cho sách. Ngày nay tại Viện bảo tồn thư viện quốc gia Paris ở Sable-sur-Sarthe và một tại Champ-sur-Marne (năm 1989) đã thành công và hầu hết những trường đại học hay những thư viện trên thế giới đều áp dụng hết. Bạn cũng nên nhớ lại ngày nay tại Hoa Kỳ giấy của Hoa kỳ tuy tốt và nhiều hơn giấy của Pháp, nhưng họ không có một loại giấy mỏng gọi là giấy pellure (mà học trò ngày xưa như tôi chẳng hạn mua từng xấp về để viết thư tình viết xong xé bỏ có dám gởi cho người mình yêu đâu! Lỡ lọt vào tay ông già của nàng thì vạn sự kinh khủng xảy ra lập tức). Sở dĩ giấy loại này ít thịnh hành tại Mỹ này vì tất cả đều in bằng máy đánh chữ hay bằng máy in của computer, nếu dùng giấy mỏng dính thì kẹt máy liền tại xứ mình hiện giờ cũng có rất ít người có máy đánh chữ, dùng máy đánh chữ mà đánh thư tình mỏng dính thì giấy bị lũng lỗ nàng coi sao được? Thà viết tay liếm môi liếm mép mới có nhiều thi vi hơn. Lỡ Trời thương xót ngó lại nàng trả lời cũng bằng giấy mỏng thư tình thì con chết cũng vui ạ!
|
|
|
Post by NhiHa on Oct 27, 2010 5:02:17 GMT 9
Bi quyet DOC SACH NHANH
|
|
|
Post by Can Tho on May 19, 2011 3:17:35 GMT 9
Blog N/s Tô Hải
NÓI CHUYỆN TRỰC TIẾP VỚI “LỰC LƯỢNG THÙ ĐỊCH”
Cái cụm từ “lực lượng thù địch” này, nếu cách đây mấy tháng tuy được nghe, được đọc mỗi ngày hàng trăm lần trên báo, trên Đài của Đảng-Nhà nước, nhưng nó luôn … không rõ địa chỉ. Nó có thể chẳng là ai nhưng cũng có thể là anh, là chị, là tôi là cả ông… nguyên Uỷ viên Bộ Chính Trị, nguyên Thủ Tướng….thì từ hôm tiến sỹ Cù Huy Hà Vũ bị bắt và bị truy tố về tội “liên hệ với các lực lượng thù địch nước ngoài để phát biểu những ý kiến chống đối nhằm lật đổ nhà nước” (*) thì địa chỉ đã rõ! Đó là các đài phát thanh nước ngoài đã tiếp tay cho Cù Huy Hà Vũ định lật đổ nhà nước!
Ấy vậy mà chỉ trong có một tuần, trước khi khai mạc đại hội Đảng lần thứ XI, tớ “bị” tới bốn đài “thù địch” phỏng vấn. Thú thật, lúc đầu tớ cũng hơi ngại vì biết đâu có ông nào đó nổi hứng lên xếp tớ vào loại Cù Huy Hà Vũ thì chắc… đi đứt phen này. Nhưng sau nghĩ lại, tớ tự khẳng định:
1- Dứt khoát đây không phải “lực lượng thù địch” vì:
a) Chẳng có lí do gì đang an cư lạc nghiệp, đang có một đời sống ấm no, lên xe, xuống ngựa ở cương vị một công dân nước ngoài với đầy đủ các quyền lợi dân chủ, tự do, nhân quyền, hà cớ gì họ phải bỏ công sức tiền của ra để làm cái việc mà chính rất nhiều các nhân sĩ, trí thức, lão thành cách mạng đang tiến hành ở trong nước ?
b) Lực lượng thù địch gì mà chỉ một năm 2010 thôi đã gửi về nước tới bảy tỷ USD? Để làm hư hỏng, mua chuộc bà con mình trong nước chắc?
2- Dứt khoát đây là những người muốn tranh đấu cho một nước Việt Nam không xã hội chủ nghĩa, không theo “kim chỉ nam”của hai ông “Tây râu xồm đầu hói” đã bị toàn thế giới vứt vào sọt rác lịch sử từ những năm 80 của thế kỷ trước rồi. Chẳng có ai muốn làm Al Queda về quê nhà đặt bom khủng bố, chẳng có ai định gom tiền mua vũ khí về nước lập chiến khu chống lại Nhà nước này cả !
3- Đây chính là những “khúc ruột ngàn dặm”, là đối tượng cần vận động theo nghị quyết 36 mà gọi họ là lực lượng thù địch thì rất…. “vô chính trị” vì vô tình đã đẩy họ sang hàng ngũ của những kẻ thù, là lẫn lộn giữa bạn- thù, địch-ta. Rất nguy hiểm! Và tớ quyết định cứ trả lời tất tần tật. Có những cái tên như R.F.A. thì tớ đã biết. Còn vài ba cái Đài như “Cánh đồng Mây” (Texas), Tiếng nói nước tôi” (Houston), Đàn chim Việt…thì thuở bé đến giờ tớ chưa được nghe bao giờ. Tớ đều trả lời “thẳng ruột ngựa”, ”có gì nói nấy”, ”biết gì nói nấy”, mong cung cấp cho họ những “thực tế mà tớ có” thậm chí góp ý về những nhận định quá ư “nóng vội”, “lạc quan tếu” mà không ít người trong số họ đã mắc phải.
Chẳng biết họ có phát,có in đầy đủ không, tớ xin tóm tắt những ý chính mà tớ đã đối thoại cùng những “Lực lượng thù địch” (LLTĐ) này thành một entry nóng hổi!
Như sau:
- LLTĐ: Xin Cụ (bác, ông, chú) cho biết suy nghĩ về Đại Hội Đảng lần thứ XI này? Theo cụ, sẽ có gì mới ? - TỚ: Ô hay! Sao bạn lại hỏi tôi về điều này. Đại Hội đâu phải của tôi! Đại Hội của các ông ấy thì phải hỏi các ông ấy chứ ! - LLTĐ: Dù sao bác cũng là người đã có thời vào Đảng có ít nhiều kinh nghiệm và có nhiều bài viết về những diễn biến thời cuộc trong nước rất được nhiều bạn đọc ở nước ngoài quan tâm. Chẳng lẽ bác không có suy nghĩ gì, mong đợi gì ở Đại Hội Đảng XI này? - TỚ: (hơi bí) Ừ…à....kinh nghiệm hả?...Ừ tớ có kinh nghiệm là …là…Chẳng có gì! nghĩa là vẫn như cũ thôi! Thật tình, trừ Đại Hội lần I họp ở một cái sân vận động nào đó ở bên Tầu thì tớ không biết. Đại hội 2, 3 , 4 , 5 , 6, 7, 8 , 9, 10…tớ đều thấy mỗi lần Đại Hội đều nhằm mục đích duy nhất: thay đổi một số nhân vật tối cao (mà ông Nguyễn văn An, nguyên uỷ viên Bộ Chính Trị gần đây đã gọi trắng ra bằng cụm từ “vua tập thể”) thì mọi đường lối vẫn là 4 kiên trì, vẫn lấy chủ nghĩa Mác Lê, lấy Chủ nghĩa xã hội, lấy Kinh Tế Quốc Doanh ….là chủ đạo…làm mục tiêu hướng tới vì đó là “nguyện vọng của nhân dân”, rồi thì thành công to lớn, thắng lợi vẻ vang rồi….hết! Các ông Bộ Chính Trị khoá trước sắp xếp nhân sự cho khoá sau rồi cho các đại biểu học tập để “quán triệt” mà bầu theo gợi ý của “vua tập thể khoá trước”…Và cứ thế …Khoá nọ đẻ ra khoá kia. Riêng khoá này, tình hình trong và ngoài nước có lắm ý kiến, ý cỏ nên người ta làm kỹ càng, tuyên truyền quảng cáo rầm rộ, ồn ào hơn….Các ông “vua tập thể” phân công nhau đi đến khắp các địa phương để chỉ đạo và thông qua danh sách những ai sẽ đi dự Đại Hội (nghĩa là sẽ có quyền bầu những “vua tập thể” mới). À quên, nếu các lần Đại Hội khác thì làm nội bộ là chính. Ra công khai chỉ là thủ tục “chính thức trình làng” thôi, thì đại hội lần này công khai hơn, kéo dài ngày hơn, có tham luận, có đưa tin cập nhật một cách hạn chế hơn, có trao đi đổi lại về đường lối chính sách, có phê và tự phê, có trao đổi tiêu chuẩn về nhân sự, tránh vấp phải tình trạng bầu cả vị đã chết (trường hợp uỷ viên T.Ư. Nguyễn đình Tứ chết sau khi thống nhất bầu nội bộ, khi ra bầu công khai vẫn cứ bầu để rôi sau đó lại phải cáo phó: “đại biểu Tứ đã….chuyển sang từ trần”!)
Tóm lại là nội dung thì không có gì mới đâu! Chỉ có hình thức là mới, mới đến mức không ai có thể hình dung ra đây là Đại Hội của những người đại diện ưu tú nhất của giai cấp vô sản cả. Tất cả đều cực kỳ sang trọng….Mỗi bước xe của đại biểu qua đều cấm đường, tiền hô hậu ủng, còi rú liên hồi…Ông nào cũng com-lê, cà vạt, tay xách cặp da rất chi là… trí thức xã hội chủ nghĩa! Con số chính thức là 450/1377 đại biểu đều là thạc sỹ, tiến sỹ cả. Còn lại thì tất cả đều tú tài, cử nhân hết! Cứ xem họ đồng thanh phát biểu “hoàn toàn đồng ý đề cương chính trị” của ban chấp hành Trung Ương thì đủ biết là họ đều là tiến sĩ, thạc sĩ cử nhân Mác Lê Nin cả.
- LLTĐ: Vậy thì phong trào dân chủ, ý kiến của các cán bộ cựu lãnh đạo cộng sản không tác động gì hay sao?
- TỚ: Đầu tiên, tôi xin có ý kiến về phong trào dân chủ mà các bạn vừa nói: Mong các bạn đừng giận. Ở nước ngoài, các bạn thấy trong nước, một số người bị bắt, một số nhà có tư tưởng dân chủ, một số chỉ đòi dân quyền thôi hoặc chỉ đòi Hoàng Sa và Trường Sa là của Việt Nam thôi cũng bị đi tù, hoặc đọc một số Blog của những người mạnh dạn phê phán thậm chí đòi đổi tên nước, đổi tên đảng thì cho là ở trong nước có một phong trào. Riêng tôi, tôi xin mạnh dạn có ý kiến như sau: Không thể gọi là 1 phong trào nếu không có một tổ chức thống nhất, một hoặc vài cá nhân lãnh đạo. Đây chỉ là những ý kiến lẻ tẻ nhưng rộng khắp. Công nhân là đòi hỏi lương bổng quá thấp kém. Nông dân là đòi hỏi ruộng đất bị đền bù rẻ mạt. Hầu hết đều đấu tranh vì dân sinh. Ít có ý kiến gì về dân chủ, nhân quyền, đa nguyên, đa đảng…. Đáng buồn hơn là ngay trong những người phát biểu đòi dân chủ nhân quyền cũng chưa thật sự thống nhất. Ví dụ như cá nhân tôi, tôi chẳng đại diện cho ai, tôi chẳng thuộc tổ chức nào, chẳng ai lãnh đạo tôi, tôi cũng chẳng lãnh đạo ai. Tôi cũng chẳng tán thành những người chủ trương chia đảng ra làm hai để thành lập một đảng mới đối lập (?!) Tôi cũng chẳng tán thành những người chủ trương góp ý cho đảng để đảng tốt hơn lên, để ‘mong sao cho đảng trường tồn”. Tôi cũng chẳng tán thành những ai định công khai thành lập các đảng đối lập ngay tức khắc. Tôi chỉ mong sao trong nội bộ của các ông “vua tập thể” khoá tới sẽ có một ông Góoc-ba chốp hoặc En-xin Việt Nam, và, khi có một, hai nhân vật như thế mà xuống đường, tay cầm khẩu hiệu “Trả chính quyền về tay nhân dân” thì tôi tin tưởng rằng, hàng triệu người sẽ lập tức đi theo ngay!!! Lí do: Quần chúng nông dân, công nhân, trí thức…. nay đã quá bức bách rồi. Mất nhà mất đất, đồng lương chết đói, con cái bỏ học, bệnh tật không có tiền mua thuốc đang là những thùng thuốc nổ. Chỉ chưa tìm ra được cái ngòi nổ mà thôi, mà cái ngòi nổ đó thì tôi lại xin nhắc lại câu của tổng thống De Gaulle: “Chẳng ai lật đổ được cộng sản bằng chính những người cộng sản”. Vì thế, tôi mong các bạn ở nước ngoài không nên quá lạc quan bằng những bài viết “Thời cơ đã điểm” hoặc “Giờ sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản đã đến”. Tôi cũng mong các bạn ở nước ngoài hãy tôn trọng sự khác biệt, tránh lên án, thậm chí phỉ báng, nói xấu, bôi nhọ, vu cáo nhau khi bất đồng quan điểm với nhau. Tôi luôn quan niệm mỗi người có hoàn cảnh, trình độ, thời điểm của riêng mình. Tôi rất buồn khi trong nước thì Nguyễn Khắc Toàn vạch tội Trần Khải Thanh Thuỷ…. Ở nước ngoài thì bất cứ một hội đoàn nào mới tuyên bố thành lập đã có ngay những lời dè bỉu, chê bai. Làm sao có được một phong trào khi ông nói gà, bà nói vịt thậm chí mạt sát nhau, vu cáo cho nhau những điều độc địa. Tôi xin nhắc lại, mục đích của tôi chỉ là góp sức cho mấy ông có quyền cao nhất, dám nói ra những điều mà các ông ấy cũng thừa hiểu như tôi. Và tốt nhất là các ông ấy hãy đứng lên hành động, xếp lại mọi ham muốn về quyền và lực. Được thế thì cái gì phải đến sẽ đến. Hết! * * *
Sau đây là những ý kiến mà tôi đã né tránh không trả lời vì không có tư liệu cụ thể. Qua 4 ngày theo rõi tôi xin trả lời bổ xung như sau:
- Hỏi: Bác có hi vọng là đại hội lần này sẽ có những biến chuyển đột xuất gì không?
- Trả lời: Cho tới hôm nay thì tôi đã có thể trả lời như sau:
Có khá nhiều điều “mới “ chưa từng thấy ở các kỳ đại hội trước. Nhưng đối với tôi, không phải là bản kiểm điểm của ông Trương tấn Sang với những khuyết điểm được gọi đúng tên, đúng tội ….nhưng vẫn chưa rõ là ai? tổ chức nào, địa phương nào ,…mà vẫn cứ chung chung.
Cũng không phải là những ý kiến có vẻ gay gắt như “Không bầu những người giầu có bất thường vào Ban Trung Ương” hoặc những lời “ngả bài ngửa” giữa hội trường của ông Đỗ Hoài Nam về “thực tế đau lòng hiện nay là tình trạng xa dân, vô cảm với dân, mất dân chủ với dân, sách nhiễu dân…..dẫn đến nguy cơ mất dân. Mất dân là mất Đảng, mất chế độ….....v.v... Vì…vẫn không có địa chỉ rõ ràng, vụ việc cụ thể ….
Mà cái tớ phát hiện vô cùng quan trọng đó là: NHẬN THỨC VỀ CHỦ NGHĨA XÃ HỘI HIỆN NAY Ở NGAY CÁC VỊ CÓ QUYỀN LỰC CAO CŨNG CHƯA THỐNG NHẤT! Thế có chết không cơ chứ!
Chỉ cần nêu ra hai quan niệm giữa hai ông Võ Hông Phúc, Bộ Trưởng Bộ Kế hoạch và Đầu tư và ông Lê hữu Nghĩa, Giám đốc Viện Chính Trị Quốc gia Hồ Chí Minh, thì thấy hai quan niệm xã hội chủ nghĩa là cái gì? là thế nào ? Nó khác nhau hoàn toàn như nước với lửa. Ông Phúc thì cho rằng XHCN ở nước ta không thể là lấy công hữu là gốc như ông Nghĩa quan niệm mà là phân phối công bằng, xoá bỏ ngăn cách giầu nghèo. Còn nếu lại nêu ra cái chuyện công hữu tư liệu sản xuất thì hoá ra lại trở về những gì hai mươi năm trước ta đã bỏ đi để có được ngày hôm nay sao? Ông Phúc còn đưa ra một hình tượng là nếu lại công hữu như trước đây thì “ai còn dám đầu tư” nữa vì cứ…. “vỗ béo rồi làm thịt!” Ông Nghĩa có đáp trả một cách…yếu ớt là Công hữu cái gốc của CNXH nhưng đó là công hữu khi…Chủ nghĩa xã hội đã hoàn thành (?) Còn bây giờ chỉ là công hữu tư liệu sản xuất chủ yếu chứ không phải là tất cả các tư liệu sản xuất đều công hữu!
Nghe cứ như có làm thịt nhưng bây giờ chỉ làm thịt một số chủ yếu thôi còn tất cả sẽ làm thịt hết khi hoàn thành chủ nghĩa xã hội! Thế đấy! Lý luận của người đứng đầu cái nơi “phát hành” ra các “lý luận gia chính trị Mác-Lê-Nin hàng đầu” với người được quyền cho phép các nhà tư bản trong và ngoài nước đầu tư vào VN khác nhau về cơ bản đến như thế đấy. Một sự khủng hoảng về lý luận chưa từng thấy !
Đó là điều duy nhất tớ thu hoạch được qua những gì mà tớ thấy “mới lạ” trong bốn ngày qua. Có gì mới nữa tớ sẽ post lên mạng. Khỏi cần lô-phôn phỏng với vấn, mất thì giờ mà…. khổ cho những kẻ phải nghe trộm mà chẳng “túm” được cái gì! ./.
|
|
|
Post by NhiHa on May 21, 2011 4:17:40 GMT 9
Bài học Miến Điện
Vũ Ánh/Việt Herald (11/11/2010 ) Dù ở Miến Điện vừa có cuộc bầu cử được chú ý, tình hình Miến Điện sẽ không có nhiều thay đổi trong lúc này. Nhà cầm quyền quân sự Miến Điện cho rằng đây là bước “chuyển mình” của Miến Điện, nhưng thế giới Tây phương lại nói tỷ lệ cử tri đi bầu thấp, hai đảng được quyền đưa ra những ứng cử viên đều là những đảng được giới cầm quyền quân phiệt ở Miến Điện cho phép, cuộc bầu cử không có sự giám sát quốc tế... là những lý do giải thích tại sao người ta nghi ngờ cuộc bầu cử vẫn là một trò xiếc của những tướng lãnh Miến Điện thường sử dụng mũi súng để điều hành một đất nước lạc hậu từ 1962 đến nay. Lần này, Liên Minh Quốc Gia Dân Chủ Miến Điện của bà Aung San Suu Kyi vẫn không được tham dự bầu cử và ngay chính nhà lãnh đạo của liên minh này cũng vẫn còn bị quản thúc tại gia cho đến sau bầu cử. Có lẽ cho đến nay, sau 14 năm, quá nửa đường của cuộc đời 20 năm tù đày và quản thúc tại gia, nhà lãnh đạo được giải thương Nobel về Hòa Bình vẫn không thay đổi đường lối tranh đấu bất bạo động của bà trong khi tướng Than Shwe ngày một “điếc” hơn, lì lợm hơn, trước những đòi hỏi của dân chúng Miến Điện. Trong một bài báo khá dài hồi Tháng Tư năm 2004, tuần báo Far Eastern Economic Review có một bài ký sự ngắn của một nhà sư Phật giáo người Anh đi hành hương tại nước Cộng Hòa Phật Giáo Miến Điện đã viết như thế này để mở đầu cho bài ký sự khá cảm động về tình cảnh của người dân Miến Điện: “Có thể ngày nay người ta đã quên hẳn cái đất nước hiền hòa này, nơi trên đường phố Ngưỡng Quang (Yangon=thủ đô cũ của Miến Điện) không lúc nào thiếu những nhà sư áo vàng chân đất, hai tay cầm bình bát đi khất thực. Những tướng lãnh thống lĩnh quân đội Miến Điện đã biến những ngôi chùa cổ nằm khuất dưới vườn cây tại những làng mạc ở khu vực ngoại ô của thủ đô thành những nơi cần phải khám xét và họ áp dụng một chế độ khắc nghiệt hơn cả chế độ Cộng sản từng làm cho thế giới sợ hãi dù rằng hàng năm họ vẫn theo theo tập tục cạo đầu vào chùa ăn chay, tụng niệm, làm việc nghĩa và học giáo lý nhà Phật. Trước năm 1962, Miến Điện đã cống hiến cho thế giới một tổng thư ký Liên Hiệp Quốc xuất sắc, đó là ông U Thant, con người đã làm tan biến nhiều điểm nóng trên thế giới và đồng thời là một tiếng nói có sức nặng để cho thế giới văn minh, giầu có chú tâm đến việc giúp đỡ thế giới Á Phi. Nhưng cũng chính đất nước đó đã trở thành núi xương sông máu mỗi khi có những biến động chính trị, mỗi khi có những biểu tình phản đối bất bạo động về phía dân chúng, nhưng lại bạo động về phía quân đội và cảnh sát của chế độ quân phiệt mà biểu tượng là viên tướng 4 sao Than Shwe. Giới quân phiệt ở Miến Điện chủ trương rất rõ ràng: họ bất chấp dư luận, đàn áp người phát biểu nguyện vọng và niềm khát khao dân chủ tàn bạo đến khi nào những người có tư tưởng đòi hỏi quyền sống phải sợ...” Qua những cuộc nổi dậy của Liên Minh Dân Chủ Miến Điện và qua những cuộc đàn áp đẫm máu, Hội Đồng Tướng Lãnh do Than Shwe lãnh đạo rút được kinh nghiệm: càng đà áp đẫm máu, Liên Minh Dân Chủ Miến Điện càng có cớ để đòi hỏi. Đó cũng là lý do khiến dư luận thế giới hiểu tại sao chính quyền quân sự Miến Điện thả bà Aung San Suu Kyi ra khỏi nhà tù nhưng quản thúc tại gia chặt chẽ, cắt đứt mọi liên lạc giữa bà và các thủ lãnh khác trong liên minh, chỉ định cư trú những thành phần hành động trong liên minh. Với phương thức này, nhà cầm quyền quân sự Miến Điện đã thành công trong việc chia cắt lực lượng của đối thủ . Chỉ trong một đêm trong năm 2002, chính quyền quân sự Miến Điện huy động quân đội và cảnh sát phá nát hoặc niêm phong hết các trụ sở của Liên Minh Dân Chủ tại thủ đô Yangon cũng như tại các thành phố lớn khác. Tình trạng kinh tế của Miến Điện càng ngày càng tồi tệ, công nhân đi xin việc phải có thẻ công đoàn nhà nước mới được nhận, mà muốn xin thẻ công đoàn thì phải nộp một bản lý lịch trích ngang. Chủ nghĩa lý lịch này dẫn tới kết quả là những thành viên trong Liên Minh Dân Chủ bị cô lập và khó kiếm được việc làm. Sự khó khăn trong đời sống là một trong những nguyên nhân khiến những giềng mối trong Liên Minh Dân Chủ bị phá hỏng dần dần. Áp dụng chính sách thường thấy tại những quốc gia Cộng sản, nhà cầm quyền Miến Điện phạt rất nặng bất cứ người nào có liên hệ với những thành viên của đảng đã bị giải tán. Vì thế cho đến đầu năm 2010, ảnh hưởng của Liên Minh Dân Chủ trong phong trào vận động dân chủ trong nước giảm xuống rất nhanh. Cuộc bầu cử vừa rồi tại Miến Điện, ngoại trừ Trung Cộng và một số các quốc gia có liên hệ buôn bán với Miến Điện trong đó có Việt Nam, các quốc gia khác đều lên án cuộc bầu cử này và gọi nó là một cuộc bầu cử bị ăn cắp như lời tuyên bố của Tổng Thống Barack Obama. Tuy thế tình hình ở Yangon vẫn yên tĩnh dù trước đó người ta hết sức quan ngại và cho rằng việc loại bỏ Liên Minh Dân Chủ Miến Điện ra khỏi cuộc bầu cử vừa rồi có thể dẫn đến những cuộc biểu tình phản đối. Một ngày sau cuộc đầu phiếu, dư luận bày tỏ mối nghi ngờ rằng có những đột biến ngay chính trong nội bộ của Liên Minh Dân Chủ. Một số cựu thủ lãnh của liên minh đã lên tiếng chỉ trích phương thức phản đối bất bạo động của bà Aung San Suu Kyi. Nguyên nhân việc một số các nhóm hoạt động trong Liên Minh Dân Chủ phải từ bỏ liên minh để sang hoạt động tại những chính đảng do quân đội hậu thuẫn, có nghĩa là những chính đảng “quốc doanh” chỉ vì sự chờ đợi và lòng kiên nhẫn của họ đã mỏi mòn. Dĩ nhiên không phải hết thảy các phe nhóm trong Liên Minh Dân Chủ đều hành động như vậy, nhưng rõ ràng đây là bước ngoặt quan trọng trong tình hình của cuộc tranh đấu đòi dân chủ của Liên Minh. Các nhà phân tích tại Liên Hiệp Quốc có mặt tại Yangon cho rằng mọi người nên hiểu là ngay cả Liên Minh Dân Chủ của bà Aung San Suu Kyi cũng có những nhóm đã mất kiên nhẫn với phương thức phản đối bất bạo động của nhà lãnh đạo của họ. Một cựu thủ lãnh của Liên Minh Dân Chủ từng tham dự những cuộc biểu tình bất bạo động của Liên Minh từ 1988 nói với phóng viên của tờ báo Anh Daily Telegraph vào ngày Chủ Nhật vừa rồi rằng, một số nhóm trong liên minh bỏ sang các chính đảng khác vì họ nghĩ ít ra thì “họ cũng còn cơ hội hoạt động” thay vì nằm “chết cứng” tại thủ đô Miến Điện. Ông nhấn mạnh: “Nếu tôi phải lựa chọn giữa phương thức tranh đấu bất bạo đông và hành động phải nhảy sang nơi khác để tìm cơ hội mới thì tôi sẽ chọn phương thức thứ hai”. Dĩ nhiên đây mới chỉ là những dấu hiệu đầu tiên cho thấy phương thức tranh đấu bất bạo động của người phụ nữ khôi nguyên Nobel Hòa Bình đang bị thử thách. Thử thách ấy đến từ những điều kiện khách quan: dân chúng bắt đầu mất kiên nhẫn, nhà cầm quyền quân sự Miến Điện gia tăng hoạt động khủng bố những người bất đồng chính kiến, vì quyền lợi riêng của mỗi quốc gia, vấn đề Miến Điện với nhiều khó khăn phức tạp đã dàn dà rơi vào quên lãng của những quốc gia phương Tây, và dù không quên đi nữa thì các quốc gia Tây phương kể cả Mỹ cũng không thể có những hành động tích cực hơn để giúp các phong trào dân chủ và nhân quyền ở Miến Điện. Do đó, một số nhóm trong Liên Minh Dân Chủ của bà Aung San Suu Kyi đã phải có thái độ chấp nhận tạm hòa hoãn với nhà cầm quyền quân sự Miến Điện và dùng nó như một bàn đạp để thực hiện chiến lược “can dự” với lòng mong mỏi còn làm một điều gì đó có lợi cho dân chúng thay vì cứ bất bạo động để rồi bị tàn lụi dần. Tuy vậy, đa số những nhà lãnh đạo trong Liên Minh Dân Chủ Miến Điện vẫn tin rằng cuộc vận động của họ có kết quả và một ngày không xa, Miến Điện phải đổi mới như Cuba hiện đang làm. Dù sao, những biến chuyển mới trong Liên Minh Dân Chủ Miến Điện rõ ràng có khả năng cung cấp cho những nhà tranh đấu dân quyền, dân chủ những bài học để suy gẫm vào thời điểm này. (V.A)
|
|